[Blue Lock–Allkaiser] Cứu Rỗi Giả Tạo?
Chap 2
Tg
nay ngoi lên viết truyện sẵn tui giới thiệu truyện nà (ノ´∀`*)
Tg
mà không phải của tui của bạn tui cơ ( •̀ ᗜ •́ )
Tg
đây nếu đuợc mấy ní ủng hộ với nha , cảm ơn ạ ( ꜆⌯' '⌯)꜆♡
Chap 2 – Những chiếc mặt nạ tử tế
Kaiser bắt đầu dần quen với nhịp sống mới.
Trường học mới, môi trường mới.
Những kẻ gọi là “cứu rỗi” ấy… vẫn luôn ở bên.
Đi học chung. Ăn sáng chung. Về chung.
Cứ như thể tụi nó thay phiên nhau chiếm thời gian của cậu.
Kaiser ban đầu còn thấy ngại.
Nhưng rồi… lại thấy ấm áp.
Không ai ở trường này gọi cậu là quái vật.
Không ai nhét giấy vào ngăn bàn, trói tay cậu vào ghế như hồi trước.
Không ai nói: “Thằng này sống thêm cũng chẳng để làm gì.”
Cưng chiều, dịu dàng, và quái đản đến mức khiến cậu nghi ngờ chính mình.
Một ngày nọ, cậu đến lớp hơi trễ.
Vừa đặt cặp xuống, đã thấy có sẵn bình sữa nóng trên bàn.
Một tờ giấy ghi tay nhỏ xíu:
“Đừng uống lạnh nữa. Bụng yếu mà •︡ᯅ•︠.”
Tụi nó không ai nhận là người để.
Chỉ nhìn cậu, cười nhẹ… với ánh mắt “đang giấu một điều gì đó.”
Ra về, có một nhóm bạn lớp khác rủ cậu đi chơi.
Chỉ mới nói chuyện với tụi kia vài câu… thì cậu bị lôi ngược ra.
Reo kéo cậu lại, nắm tay hơi mạnh.
Mikage Reo
Cậu… không thấy lạ à? Mới gặp mà rủ đi đâu đó? Lỡ là kẻ xấu thì sao?
Kaiser Michael
Tụi họ cũng đâu có làm gì xấu? Tụi tui chỉ nói chuyện thôi mà?
Reo nhìn cậu. Rồi… cười gượng.
Mikage Reo
Ờ ha… Tao phản ứng hơi quá.
Tối đó, khi cậu về phòng. Có ai đó đã… vào trước.
Một gói bánh nhỏ được để ngay ngắn trên bàn, kèm dòng chữ nguệch ngoạc:
“Tụi kia không đáng tin. Đừng tin ai ngoài bọn này.”
Tụi nó xuất hiện ở mọi nơi.
Trước lớp. Sau hành lang. Nhà ăn. Sân thể dục. Cả phòng y tế.
Dù đi với ai, nói chuyện với ai… Chỉ một lát sau, tụi nó sẽ xuất hiện.
Luôn cười. Luôn tử tế. Luôn ngọt ngào.
Một buổi chiều trời đổ mưa, cậu chạy trốn.
Không báo trước, không điện thoại. Cứ thế xách áo mưa rồi biến khỏi trường.
Trong cái tiệm cà phê nhỏ lụp xụp gần ga tàu.
Cậu vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống ngụm đầu tiên—
Thì cánh cửa leng keng mở ra.
Một đứa bước vào. Ướt nhẹp. Mắt cười.
Shidou Ryusei
Ủa trốn ai dạ?
Và đằng sau hắn, cả đám lần lượt kéo vào. Không hề cáu giận. Chỉ có nụ cười nhẹ.
Mikage Reo
Tụi này lo lắm á, biết không?
Itoshi Rin
Bỏ đi mà không nói. Tội chết đó.
Nagi Seishiro
Đừng làm vậy nữa.
Tụi nó ngồi xung quanh, gọi đồ ăn, trò chuyện, và dường như không hề để tâm.
Cậu bắt đầu sợ. Nhưng cũng không thể rời đi.
Cái gọi là “yêu thương” này…
Còn tụi nó là những kẻ giam cầm – biết cách cười và dùng từ ngọt ngào
Comments