Chap 3

Sáng hôm sau tại Đội Điều tra số 7...
Căn phòng họp sáng đèn sớm hơn thường lệ. Từ Sở Văn ngồi gác chân lên ghế, nhâm nhi ly cà phê còn nóng. Diệp Thư Kỳ thì hí hoáy viết ghi chú cho vụ án mới
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Ủa, hôm nay Đan Ny đi làm sớm dữ ta
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
*Viên Nhất Kỳ vừa bước vào, tay còn ôm túi bánh*
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Phải đó, mới vô đã thấy cổ ngồi cười một mình, nghi lắm nghen
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
*Thi Vũ nháy mắt*
Vương Dịch
Vương Dịch
Đừng nói là… tối qua ai đó đưa về?
Vương Dịch
Vương Dịch
*Vương Dịch vừa nói vừa ngước nhìn Trần Kha mới vừa bước vào, ánh mắt có chút tinh nghịch*
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
*Trần Kha liếc qua, mặt lạnh tanh*
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Lo làm việc❄️
Đội 7
Đội 7
tất cả - cô và nàng: Dạ biết rồi “sếp”
Cả nhóm đồng thanh trêu ghẹo.
Đan Ny vội vàng cụp mắt, nhưng ai cũng thấy rõ… trên cổ cô vẫn còn chiếc khăn màu xám nhạt
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Ủa, khăn này mới mua hả Ny?
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
*Thư Kỳ cố tình hỏi lớn*
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
À… không, là… mượn thôi
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Mượn ai mà giữ kỹ dữ vậy ta…
Tiếng cười lại rộ lên
Trần Kha im lặng mở laptop, nhưng tay hơi khựng lại một chút… rồi cũng nhẹ nhàng gõ tiếp. Dù chẳng ai để ý, nhưng ánh mắt cô… đã dịu hơn bình thường rất nhiều
Một vụ án mới lại sắp mở ra, nhưng trong không khí nghiêm túc của đội điều tra ấy, đã có thứ gì đó thật khẽ… đang dần nảy nở
Chuyển cảnh
Không khí trong phòng họp đội cảnh sát đặc nhiệm căng như dây đàn. Trần Kha đứng trước bảng dữ liệu, ánh mắt sắc bén đảo qua từng bức ảnh hiện trường
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Nạn nhân là Trịnh Thục Dao, giám đốc truyền thông của đài truyền hình thành phố. Bị sát hại trong biệt thự riêng. Không dấu vết đột nhập. Không vết máu
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Dấu son môi trên tách trà là chi tiết kỳ lạ duy nhất. Rất có thể hung thủ là người thân cận
Đan Ny ngồi phía đối diện, ánh mắt sáng lên khi đọc đến lời khai của người giúp việc
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
Chị Dao thường tiếp khách vào buổi tối, đặc biệt là người trợ lý riêng. Nhưng đêm xảy ra án mạng, cô ta lại xin nghỉ đột xuất
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
*Trần Kha gật nhẹ, quay sang Đan Ny*
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Đan Ny đi với tôi❄️
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Còn lại, Văn và Nhất Kỳ đến tra camera❄️
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Nhất Nhất với Thi Vũ làm lý lịch các mối quan hệ❄️
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Thư Kỳ làm báo cáo nguyên nhân tử vong của nạn nhân❄️
Đội 7
Đội 7
Tất cả - cô: Rõ
Trong lúc kiểm tra hiện trường, Trần Kha đứng phía sau quan sát Đan Ny tỉ mỉ lấy dấu vết. Đôi mắt nghiêm túc, mái tóc hơi rối khi cúi xuống
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Cẩn thận chút❄️
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
*Trần Kha khẽ nói, tay vươn ra gỡ một sợi chỉ dính trên vai áo nàng*
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
*Tim Đan Ny như khựng lại một nhịp*
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
Cảm ơn… đội trưởng
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Gọi tên đi. Tôi đâu có lớn hơn cô mấy đâu❄️
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
Ờ… Trần Kha
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
*im lặng*
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
Kha... chị đừng nói chuyện lạnh nữa được không
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
*ấp úng*
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
*nhìn nàng*
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Được
Một giây im lặng, rồi cả hai cùng mỉm cười
Trên đường về, đội nhận tin có hành vi khả nghi tại một kho chứa đồ liên quan đến vụ án
Cả đội đang tiến sâu vào kho chứa đồ, không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và mùi của tội lỗi. Bỗng, một tiếng động nhỏ vang lên từ sau đống thùng. Đan Ny vội rút súng, ra hiệu cho Trần Kha tiến vòng trái
Lúc bóng người lao tới, Đan Ny kịp bóp cò — nhưng ánh mắt cô lại chạm đúng ánh mắt của người thân quen. Một thoáng cảm xúc dâng lên trong tim
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
Là... cô trợ lý?
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
*Đan Ny thốt lên, tay hơi chùng xuống vì hoang mang*
Chính khoảnh khắc đó, tên hung thủ thật từ phía sau bất ngờ lao ra với lưỡi dao vung lên cao. Mọi thứ diễn ra trong tích tắc — Trần Kha vọt tới chắn trước, lưỡi dao rạch ngang vai cô
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
KHA
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
*Đan Ny hét lên, nổ súng khiến tên hung thủ ngã xuống. Cô quỳ sụp bên cạnh Trần Kha, nước mắt tuôn như suối*
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
em xin lỗi... Kha
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
*giọng Đan Ny nghẹn ngào*
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Lần sau… thì đừng nữa… bảo vệ cả đội… là trách nhiệm của tôi
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
*Trần Kha nói khẽ, máu thấm đỏ cả áo*
Tua nhanh đến bệnh viện
Ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm trắng, chiếu lên gương mặt của Trần Kha đang nằm yên trên giường bệnh. Vết thương ở vai tuy không quá nặng nhưng cũng khiến cô phải tạm nghỉ vài ngày để theo dõi. Tuy vậy, gương mặt cô không hề lộ chút yếu đuối nào, vẫn là ánh mắt bình thản, tỉnh táo – ngoại trừ việc thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa
Ngoài hành lang, Đan Ny đứng im bất động. Nàng đã đến từ sớm, nhưng không dám bước vào. Trong tay là túi trái cây và sữa tươi. Bao nhiêu lần nàng giơ tay định gõ cửa, rồi lại buông xuống. Cảm giác tội lỗi, hụt hẫng và hoảng loạn từ hôm đó vẫn đè nặng tâm trí nàng
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
'Lẽ ra mình phải nhanh hơn… Nếu không phải vì phút yếu lòng...'
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Cậu đứng đó nãy giờ rồi hả
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
*Viên Nhất Kỳ hỏi, trên tay cầm theo bó hoa nhỏ*
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
Ừ… tớ đang định vô
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
*Đan Ny giật mình, gượng cười*
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Cậu nhát gan vậy mà làm cảnh sát hả?
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
*Nhất Kỳ trêu*
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Vô đi, không thôi lát nữa chị Kha tự ra lôi cổ cậu vô luôn á
Cánh cửa bật mở. Cả nhóm đã vào phòng trước đó, tiếng cười nói râm ran
Từ Sở Văn vẫy tay gọi
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Ủa Đan Ny tới rồi kìa! Vô lẹ coi nè! Chị Kha đang được cả đám truy hỏi chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đó!
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
*Diệp Thư Kỳ đính chính*
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Là đội trưởng cứu đội viên, đừng có xạo lông nhen!
Vương Dịch đang bóc trái cây cho Thi Vũ cũng chen vào
Vương Dịch
Vương Dịch
Mà… Đan Ny đỏ mặt thiệt kìa… hình như đúng là "mỹ nhân" được cứu ha?
Cả đám đồng loạt “oooo” khiến mặt Đan Ny càng thêm nóng bừng. Nàng lúng túng bước lại gần, ánh mắt vô thức tìm ánh nhìn của cô
Nhưng cô lại lặng lẽ quay đi, giọng đều đều
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Vết thương nhỏ thôi, không cần phải làm ầm lên như vậy❄️
Cả nhóm cười trừ, rồi cũng bắt đầu ngồi lại, chia phần trái cây, trà sữa mang vào. Không khí nhẹ nhàng, ấm cúng như một gia đình nhỏ
Đan Ny chọn vị trí xa nhất, nhưng vẫn không dời mắt khỏi người ngồi đối diện. Dù cô không nói nhưng nàng biết Trần Kha vẫn để ý đến mình – ánh mắt cô không giấu được lo lắng, dù bên ngoài vẫn lạnh lùng
Đến khi mọi người ra về dần để Trần Kha nghỉ ngơi, nàng lấy hết can đảm, nán lại cuối cùng
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
Em… xin lỗi… chị bị thương là tại em…
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
*giọng run run*
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
*Trần Kha khẽ thở ra, lần này ánh mắt không né tránh nữa*
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Tôi không trách em. Nhưng nếu em để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến phán đoán… thì không chỉ tôi, mà người bị thương có thể là bất kỳ ai trong đội
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
Em hiểu rồi… Em sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa. Em… thật sự rất sợ chị bị gì…
Đan Ny (nàng)
Đan Ny (nàng)
*nước mắt khẻ rơi xuống khi nàng nhớ lại cảnh cô đỡ cho nàng*
Trần Kha im lặng một lúc. Rồi giọng chị nhẹ lại, trầm và dịu dàng hơn bao giờ hết, khẻ đưa tay lau đi nước mắt cho nàng
Trần Kha (cô)
Trần Kha (cô)
Không sao rồi
Trái tim Đan Ny khẽ run lên. Lần đầu tiên, giữa họ… khoảng cách dường như đã rút ngắn một chút
Chuyển cảnh
Tối hôm đó – tại ký túc xá đội điều tra
Viên Nhất Kỳ đang nằm dài trên giường, cầm điện thoại xem lại hình trong bệnh viện
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Ê ê Văn Văn, nhìn cái hình chị Kha với Đan Ny nè! Cái ánh mắt đó là gì? Hửm?
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
*Từ Sở Văn tạt nhẹ gối qua*
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Chuyện của người ta, lo làm báo cáo vụ hôm nay chưa?
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Làm liền làm liền, nhưng trước đó… hun cái đã
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
*chu chu môi*
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
NÈ!!!
Diệp Thư Kỳ từ giường đối diện ném quyển sổ qua, cả phòng lại ồn ào trong tiếng cười
Chuyển cảnh
Tại một nơi khác, trong bóng tối, người đàn ông đeo găng tay ngồi lặng lẽ trước bàn máy tính. Trên màn hình là ảnh chụp của đội điều tra – đặc biệt zoom vào Trần Kha và Đan Ny
???
???
Tưởng chạy được sao, Trần Kha? Vết thương đó… mới chỉ là khởi đầu thôi…
Màn hình tắt phụt. Bóng đen cười khẽ, rồi biến mất vào màn đêm

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play