#Vết sẹo không thể mờ phai

____________________
Người ta nói một số người vừa mới gặp đã thấy thân thiện, một số khác lại đem cho họ cảm giác khó chịu
Quang Anh thì khác, 10 người gặp Anh thì đến 9 người phải cúi đầu sợ hãi, người còn lại rất kính nể
Chỉ có Đức Duy là người đầu tiên không sợ Anh, từ khi đưa Đức Duy từ hội chợ đen về Nguyễn gia, Cậu chưa từng biểu lộ sự hoảng loạn
Ngay khi Anh tỏ vẻ khó chịu, Cậu vẫn ngây ngô đáp lại mà không nghĩ đến hậu quả phía sau
Có điều trong lời Đức Duy nói rõ ràng Cậu đã thay đổi cách xưng hô từ Cháu→Em, ngặt nỗi cái miệng nhỏ ấy vẫn không ngừng gọi Anh bằng chú
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ngồi im trong lòng Anh không dám nhúc nhích//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Mân mê tà áo//
Cậu cứ cúi gằm mặt xuống mà mân mê tà áo đến nhàu nhĩ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Cậu//
Chiếc áo Cậu đang mặc trên người vẫn chưa được thay ra bởi từ lúc về đây, Cậu ngủ say đến mức Anh không muốn đánh thức cho nên phải đợi đến khi cậu dậy mới bảo người mang quần áo mới lên
Tuy vậy mà chiếc áo Cậu mặc cũng không tồi
Chiếc áo sơ mi rộng màu trắng tinh chất liệu vải mềm, mỏng làm lộ ra những đường nét cơ thể
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cử động, vô tình làm tuột 1 bên áo//
Trong 1 phút cử động, Cậu đã vô tình làm tuột một bên áo xuống để lộ vai gầy trắng ngần
Hơn nữa, bên trong lớp áo mỏng với tầm nhìn từ trên xuống Anh có thể thấy rõ cảnh xuân tuyệt mỹ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Hơi thở trở nên gấp gáp//
Cổ họng Quang Anh dần cảm thấy khô khan và nóng rát. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn khi khoảng cách giữa hai người càng ngày càng thu hẹp lại
Bỗng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cảm thấy khó chịu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đôi lông mày khẽ chau lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ngọ nguậy//
Cậu ngọ nguậy liên tục trong lòng Anh không thể ngồi im như lúc ban đầu
Hành động vô tình của Cậu khiến Quang Anh chú ý đến ngay Anh cũng cảm thấy không được thoải mái
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em sao vậy, khó chịu ở đâu à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khẽ gật đầu// Vâng, khó chịu lắm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ở dưới đây này//chỉ xuống//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có cái gì nó cứ cộm lên chạm vào Em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có cái gì nó cứ cộm lên khó chịu lắm chú ạ //Vừa nhăn mặt vừa nói//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Rõ là khi nãy ngồi vẫn còn bình thường mà sao bây giờ lại trở nên rất khó khăn như vậy chứ*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Hay là...!?* //Bàng hoàng//
Một suy nghĩ vụt thoáng qua trong đầu Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chú ơi, có phải chú bị bệnh rồi không. Bệnh này có nặng lắm không hả chú
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Bất lực không nói thành lời//
Dù sao Đức Duy cũng đã 18 tuổi nhưng tâm hồn và tính cách lại như một đứa trẻ hoàn toàn không giống một người đã từng bươn trải ở cuộc đời
Hơn nữa, thứ Cậu đang thấy chính là nhu cầu sinh lý bình thường của mỗi người
Quang Anh, làm sao có bệnh được chứ. Đáng lẽ Cậu nên cảm thấy may mắn vì bản thân bây giờ vẫn chưa trở thành mục tiêu mà anh nhắm đến
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ thở dài//
Hơi thử nóng rực phả lên cổ Cậu, đồng thời dây áo cũng được Anh nhẹ nhàng kéo lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng là Tôi có bệnh nhưng bệnh này bác sĩ không trị được
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu vậy thì nguy hiểm thật
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế không còn cách nào khác sao
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em muốn biết không...?//Nhếch mày//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Chớp mắt, lặng lẽ gật đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mỉm cười//
Quang Anh mỉm cười liền nghĩ ra một trò gì đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bệnh này cần một người giúp nhưng mà người ấy phải chịu đau thay tôi thì mới được //Nhìn Cậu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chữa bệnh gì mà lạ nhỉ //Ngây ngô//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy.. Em giúp chú chữa bệnh nháa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không sợ đau sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sợ..! từ nhỏ em bị đau nhiều nên quen rồi với lại chú đưa em ra khỏi chỗ đáng sợ kia nên em sẽ giúp chú để trả ơn
Đức Duy cứ ngây ngô nói ra những gì mình nghĩ mà không để tâm đến khuôn mặt người đàn ông kia đã biến sắc từ khi nào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Mắt tối lại, lộ rõ vẻ khó chịu//
Khó chịu khi Cậu nhắc đến những chuyện bản thân chịu đau từ nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Bỗng dưng im lặng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cảm thấy lo lắng// *Sao vậy nhỉ..*
Trong đầu Anh không biết đang suy diễn theo hướng nào nhưng sự im lặng này khiến Đức Duy cũng thấy lo lắng đôi phần
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đưa tay lên định chạm vào mặt anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngăn lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Dùng lực siết chặt lấy cổ tay của Cậu//
Âm sắc lạnh lẽo vang lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lên giường ngủ đi ngày mai có việc cho em làm❄️
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng..vâng
Bây giờ Đức Duy mới thực sự sợ hãi
Ban đầu Anh đối với Cậu ôn nhu nhẹ nhà hàng, còn ngay lúc này thì không
....
Đức Duy nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đôi chân nhỏ bước trên sàn rồi leo lên giường//
Cậu lập tức nằm xuống kéo chăn cao quá đầu bởi Cậu e ngại khi phải đối diện với ánh mắt kia của Anh
*Rầm*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Giật mình//
Đức Duy trùm kín chăn, nên không biết bên ngoài có chuyện gì
Âm thanh duy nhất Cậu nghe được là tiếng đóng cửa sầm 1 cái thật mạnh làm Cậu giật mình
Nét mặt khi nãy của Quang Anh rõ ràng đang tức giận nhưng Đức Duy lại không hiểu bản thân mình đã làm gì sai
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Liệu mình có bị đánh giống như lúc ở với dì không* //Lo lắng//
lòng Cậu dâng lên nỗi lo lắng Cậu sợ rằng bạn thân sẽ bị đánh giống như khi còn ở với dì
Những mảnh vụn ký ức đau thương cứ xuất hiện mờ ảo trong tâm trí Cậu nhưng lại đem đến cảm giác vô cùng đau đớn
Cậu nhớ mỗi lúc dì tức giận đều đánh mình rất đau không dùng roi thì cũng là những thước dài bàn lớn để đánh thật mạnh vào người Cậu
Mỗi lần bị đánh Đức Duy đều van xin nhưng rồi sau những lời van xin đó lại là những câu chửi rủa thậm chí còn bị đuổi ra khỏi nhà
Đức Duy nhớ có lần bị đuổi, Cậu đi lang thang trong đêm ở một con hẻm nhỏ thiếu chút nữa đã bị một người đàn ông lạ mặt làm nhục nhưng may mắn Cậu thoát ra được, nỗi đau thể xác và tâm lí đã hình thành một vết sẹo lớn bên trong Đức Duy, một vết sẹo vô hình không dễ dàng nhìn thấy bằng mắt nhưng phải cảm nhận theo thời gian
____________________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play