[KhoaĐạt] Tình Yêu Và Thù Hận
Máu và hoa
t/g
Hừm truyện của mình chán nhể
t/g
Xoay quanh diễn viên chính nhiều hơn phụ
t/g
Nên Bánh Quy nhà ta cũng ít xuất hiện nha
Ngọc Quý
Xuất hiện nhiều ở truyện kia
Ngọc Quý
Tại khầy vai chính bên đó mà
Đêm hôm ấy, Đạt trở về nhà khi mưa chưa dứt
Chiếc áo khoác ướt sũng, đôi mắt cậu vô hồn như thể một phần trái tim đã bị vứt lại nơi căn nhà gỗ ấy. Em không thể ngăn mình nghĩ đến lời nói của anh
" để anh là người kết thúc mọi thù hận này."
Một linh cảm lạnh lẽo chạy dọc sống lưng
Trong lòng Đạt là một cuộc chiến. Một bên là tình yêu còn cháy âm ỉ, một bên là gia huy bị vấy m@u bởi chính dòng họ của người kia
Dẫu cậu không còn căm hận như trước, nhưng làm sao có thể tha thứ hoàn toàn?
Em lấy bức thư từ trong túi, lần cuối nhìn nét chữ nghiên nghiên quen thuộc. Rồi em đốt nó đi. Như đốt đi một phần mềm yếu của bản thân
>"tình yêu... không cứu được chúng ta"
Bên phía họ Đinh, không khí ngộp ngạc bao trùm như màn đêm nặng nề
Trong thư phòng, Khoa đứng trước ông nội - người đã gầy dựng nên dòng họ quyền lực này bằng m@u và sự toan tính
Tấn Khoa
Con muốn rời khỏi nhà họ Đinh
Anh nói một cách kiên định không chớp mắt
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai ông Đinh
???
Ông nội Khoa: con nói cái gì?
Tấn Khoa
Con không muốn thù hận tiếp tục
Tấn Khoa
Con sẽ cưới theo sắp đặt, không gánh vác thêm gì nữa
???
Ông nội Khoa: vì thằng họ Nguyễn đó sao?
Ông gằn giọng, đập mạnh xuống bàn
Tấn Khoa
Vì con và vì em ấy
Một cái tát giáng xuống mặt Khoa
???
Ông nội Khoa: mày điên rồi, Khoa
???
Mày định đạp đổ tất cả vì một thứ tình cảm rẻ rúng với kẻ thù
Anh nuốt xuống m@u nơi khóe môi
Tấn Khoa
/cười nhạt/ không phải tìm cảm rẻ rúng. Đó là thứ duy nhất khiến con cảm thấy mình là con người
Vài ngày sau, Đạt nhận được tin: Khoa đã biến mất, không ai biết anh đi đâu kể cả người trong gia tộc họ Đinh
Một số lời đồn đoán cho rằng anh bị gia tộc giam lỏng hoặc loại bỏ vì phản bội gia tộc
Đạt đứng trước ngôi nhà gỗ cũ, gió lay động những tán cây già, mưa đã ngừng nhưng đất vẫn lạnh lẽo như lòng cậu
Em khẽ nói như đang thì thầm với chính bản thân mình
Phía sau cánh cửa, một bức thu nằm gọn dưới tấm ván gỗ lỏng lẻo như chờ được tìm thấy
>" nếu một ngày em không còn ghét họ Đinh nữa...
Hãy đến Huế. Anh sẽ chờ ở bến thuyền sông Hương"
_K
Đạt cầm bức thư, tay run lên. Không biết là vì hy vọng hay là vì trái tim em chưa từng ngừng đau
Cuộc đời họ là một cuộc chạy trốn - không phải khỏi nhau, mà là chạy khỏi một thế giới không bao giờ chấp nhận họ
Nhưng em biết, nếu vẫn còn một nơi để anh chờ, thì em sẽ đi
Cho dù phía trước là hạnh phúc... hay kết thúc
Comments
Nhật Dương🐺
Tặng tg ly cà phê,truyện hay mà flop ghee
2025-04-14
1
bạn nhỏ mê sgp❤️🔥
quý họ Nguyễn á cho lm a trai hoặc lm e trai họ hàng j đó ik
2025-04-15
1