[ Seventeen ] [ JunHao ] Triền Miên.
Chương 2.
Buổi sớm lạnh của mùa đông. Nó ngày ren rét, không khỏi âm ỉ tiếng nói kêu lạnh. Cậu - Seo Muyng Ho, miệng mỉm. Cậu thích cái lạnh của mùa đông, nó mềm mại - ấm lạnh lạ lẫm, không như những cái mùa khác nó như một bức tượng tần xuất khó miêu tả.
Cậu sải bước từ căn nhà nhỏ. Căn nhà không lớn cũng chẳng nhỏ vừa vặn với một khung phố nhỏ nhắn. Căn nhà được sơn trang một tông màu xám chất. Bên ngoài cửa sổ là một hàng chậu cây . Trên mái nhà tuyết đã dính đầy trên mái.
Đêm hôm qua, cậu đã đưa anh về nhà của anh. Anh là hàng xóm của cậu. Đối diện song song với nhà của cậu. Cậu lén liếc nhìn căn nhà của anh. Hình bóng mơ hồ , ven mình ở trên sofa trắng sẫm. Anh ngủ đều như một con mèo mướt ngoan ngoãn . Cậu liếc nhìn cũng rời khỏi nhà anh mà bước tiếp đến cửa hàng tiện lợi.
"-- Cạch --"
Cậu bước vào cửa hàng tiện lợi một cách nhẹ nhàng không quá mạnh bạo. Cậu nhìn ra quầy tính tiền, rẻ thẳng vào quầy mà chào hỏi người anh đồng nghiệp của mình - Hong Jisoo.
Hong Jisoo - Em là một nam nhân đẹp mỹ miều, em như một đoá oải hương đẹp lẫm lánh. Đôi mắt em sáng ngời không khởi. Em giương mắt chạm nhìn cậu, mỉm cười mà chào cậu buổi sáng an lành.
Hong Jisoo.
Chào buổi sáng, Myung Ho.
// cười, xoa đầu Muyng Ho //
Seo Myung Ho [ Xu MingHao. ].
Chào buổi sáng, anh Jisoo.
// mặc kệ cho em xoa đầu //
Hong Jisoo.
Buổi sáng nay lạnh lắm. Mà em lại mặc phong phanh như thế này không lạnh sao? .
// chỉnh sửa áo cho Muyng Ho //.
Seo Myung Ho [ Xu MingHao. ].
Không. Em không thấy lạnh đâu, Jisoo huyng.
// lắc đầu trả lời câu hỏi của Jisoo //.
Em cũng đành gật đầu - Coi như đồng tình với câu trả lời của em. Mà nếu em mà từ chối câu trả lời đó thì cậu lại bướng . Rất khó mà dỗ dành.
Buổi sáng nay - Cửa hàng tiện lợi đông nghẹt người . Cậu và em làm việc hết công xuất trong một buổi sáng . Đến lúc trưa thì cũng vơi bớt khách khứa, cả hai người cũng đuợc thả lỏng mà nghỉ ngơi. Cậu lấy trai nước trên kệ, mở nắp nước tu ừng ực. Cậu đã phải bê rất nhiều kho hàng lớn . Nên có phần mệt nhọc.
Jisoo - Em nhìn cậu, mà xót xa bao điều. Em biết cơ thể cậu vốn gầy gò nên nếu bê những vật dụng nặng sẽ mệt nhóc rất nhiều. Em muốn giúp cậu, song lại bị cậu chối từ , lắc đầu. Cậu không muốn em mệt, cũng không muốn em phải chịu đụng tay chân. Vì đối với Muyng Ho - Jisoo là một nam mỹ nhân không thể cho một nam mỹ nhân phải chịu cực được.
Hong Jisoo.
// Đi tới chỗ của Muyng Ho //
Muyng Ho, hay là tí nữa anh bê mấy thùng hàng đó cho. Em cũng mệt rồi, để anh phụ.
Seo Myung Ho [ Xu MingHao. ].
// ngừng hoạt động , nhìn vào thẳng mắt của Jisoo //.
Không cần đâu,huyng.Em vốn không muốn để anh phải chịu cực đâu.
Hong Jisoo.
Cái thằng nhóc này? Anh cũng muốn giúp em mà? Sao em cũng từ chối anh hoài vậy?.
// đánh vào tay của Muyng Ho //
Hong Jisoo.
Em đừng có mà chối từ, tí nữa anh làm thay em . Nếu em mà từ chối, anh sẽ không nói chuyện với em nữa.
// quay đầu đi //
Seo Myung Ho [ Xu MingHao. ].
// Mắt mở to //
Jisoo huyng. Đừng làm thế, được rồi em sẽ nghe huyng.
Hong Jisoo.
Đúng là bé ngoan.
// quay đầu xoa đầu Muyng Ho //
Moon Jun Hui - Anh ngồi dậy từ chiếc ghế sofa trắng sẫm của mình . Anh uể oải mà ngáp ngắn ngáp dài. Đầu óc anh đau như búa bổ. Anh vốn là người làm nhiều vai trò, nên cơ thể mỗi khi thức dậy sẽ rất đau đầu.
Anh ngó quanh khắp nhà, đột kích mắt anh chú ý đến một mẩu giấy nhớ nhỏ mày vàng được nằm im ở trên bàn. Chữ viết viết nhanh nên chữ hơi ẩu nhưng nhìn tổng thể rất rõ nhìn nét chữ vài ba câu nhắn nhủ. Nhìn xuống là một cái tên quen thuộc - Seo Muyng Ho - anh cầm lên đọc, mái ấm tự nhiên ôm lấy anh. Là cơn gió khoan khoải ấm nóng, anh đọc xong tờ giấy gấp gọn nó thẳng miết để vào ngăn tủ dưới cái bàn thủy tinh.
Moon JunHui.
Em tốt... vậy sao..? Người ít gặp.
// miệng thuận mà nói //
Kwon Soonyoung.
// đi xuống từ phòng trên // .
Nói nhảm gì vậy? Jun.
Kwon Soonyoung - Cậu bạn cùng đồng niên của anh. Cậu ta có gương mặt thanh tú , chiều cao tương đối rất ổn phù hợp với người Hàn như cậu bạn. Cậu bạn rất của anh rất tài năng và phóng khoáng vượt trội. Nên rất nhiều cô gái mong ước có được.
Anh quay đầu nhìn lên người banh thân của mình. Anh nhướng mày, không khó chịu. Chỉ cảm thấy lời nói của bản thân đã bị người khác nghe được.
Moon JunHui.
Không gì ... Cậu đừng để ý .
Kwon Soonyoung.
Oh , được thôi.Mà hôm qua, Muyng Ho hàng xóm đưa cậu về đó nha
Moon JunHui.
// Cười thầm // .
Comments