#2:Người Hầu Biết Thở

buổi sáng đầu tiên làm "trợ lý riêng",Trương Hàm Thụy bị gọi dậy lúc 5 giờ
không ai đánh thức,không đồng hồ báo thức,chỉ một tin nhắn từ số lạ:
Bí Ẩn
Bí Ẩn
:trễ một phút thì cút khỏi đây!
Hàm Thụy bật dây,đôi chân tê cứng vì ngủ dưới nền lạnh cả đêm,em lục lọi mớ đồ cũ trong túi,tìm được bộ đồng phục đã bạc màu
khi em đứng trước phòng của Quế Nguyên,cửa mở hé,bên trong vang lên giọng nói lạnh nhạt:
Trương Quế Nguyên-Hắn
Trương Quế Nguyên-Hắn
cà phê đâu?
Trương Hàm Thụy-Em
Trương Hàm Thụy-Em
dạ...em-
Trương Quế Nguyên-Hắn
Trương Quế Nguyên-Hắn
không biết chứ gì? /cắt lời,lạnh lùng/ không biết thì học,nhưng trước khi học,đi đổ hết cốc cà phê tao đang uống!
em nhìn ly cà phê còn nửa trên bàn,tay run run đưa ra,chạm vào rồi...đánh rơi
choang!
mảnh sứ vỡ tan trên sàn,cà phê loang ra,đen như lòng người
Quế Nguyên liếc xuống,vẫn không đứng dậy
Trương Quế Nguyên-Hắn
Trương Quế Nguyên-Hắn
cũng giỏi đấy,hèn gì ba thích nuôi mày như chó!
Hàm Thụy quỳ xuống nhặt mảnh vỡ,đầu gối sượt qua sàn gạch lạnh buốt,rướm máu
Quế Nguyên không nhìn,hắn chỉ thong thả mặc áo sơ mi,kéo cà vạt,rồi nói như ra lệnh:
Trương Quế Nguyên-Hắn
Trương Quế Nguyên-Hắn
từ nay,mày theo tao 24/24,lịch học,lịch gặp khác, cả nhà vệ sinh,đứng đợi ngoài,hiểu?
Trương Hàm Thụy-Em
Trương Hàm Thụy-Em
...dạ
Trương Quế Nguyên-Hắn
Trương Quế Nguyên-Hắn
nói lại
Trương Hàm Thụy-Em
Trương Hàm Thụy-Em
em hiểu...
Trương Quế Nguyên-Hắn
Trương Quế Nguyên-Hắn
gọi tao là gì?
Hàm Thụy khựng lại,em muốn gọi là "anh",như những đứa em hay làm,nhưng ánh mắt kia...không phải của người anh,không phải người thân,càng không phải người cùng cha sinh ra
Trương Hàm Thụy-Em
Trương Hàm Thụy-Em
em hiểu...thưa cậu chủ
-----------‐--------------------------
ngày đầu tiên trôi qua như một cơn ác mộng,bị sai đi đưa hồ sơ,bị chửi khi rót nước tràn ly,bị mắng vì quần áo em mặc không "xứng mặt Trương gia",bị cả nhóm bạn của Quế Nguyên gọi là "đồ chơi biết đi"
Hàm Thụy không phản kháng
vì mỗi lần nhìn thấy Quế Nguyên quay lưng,tim em lại thắt lại,như thèm khát một ánh mắt,một lời khen dù là giả tạo
nhưng...không có
-----------‐--------------------------
tối hôm đó,em lại co ro trong phòng kho
ngón tay rướm máu vì bị cửa kẹp lúc xách đồ,cổ tay sưng nhẹ vì bị kéo ngã trước mặt bao người,dạ dày trống rỗng vì không ai nhớ ra phần ăn cho "người hầu riêng"
Hàm Thụy mở tập vở nhỏ giấu dưới tấm đệm rách,rút bút ra,viết từng chữ trong bóng tối
-----------‐--------------------------
[trích nhật ký - ngày 2 ở Trương gia] "anh bảo em là chó,em không giận.Chó vẫn còn được ăn,còn được chủ vỗ đầu.Còn em...là cái gì giữa ngôi nhà này?Anh cười khi em té.Anh lạnh lùng khi em chảy máu.Nhưng em vẫn tự hỏi...nếu một ngày em không còn ở đây nữa,anh có nhớ cái tên 'Trương Hàm Thụy' không?"
-END-

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play