[Nguyên Thụy] Từng Dòng Anh Không Đọc...
#3:Không Phải Con Người
ngày thứ ba làm "trợ lý riêng",Trương Hàm thụy bắt đầu hiểu
em không được xem là Người!
Quế Nguyên có một buổi tiệc sinh nhật bạn thân,và "trợ lý" phải theo hầu,từ việc mang quà,cầm áo khoác đến việc cúi đầu chào từng khách một
trong bữa tiệc,Hàm Thụy bị gọi là "thằng bé sai vặt",là "con chó của Trương thiếu",là "món đồ chơi sống biết đi"
Trương Quế Nguyên ngồi giữa bàn tiệc,cười nhạt khi một tên trong nhóm bạn nói:
Bí Ẩn
:tao cá là tụi mày chưa từng có người hầu nào đẹp đến vậy
Hàm Thụy nghe rõ,nhưng không phản ứng
Bí Ẩn
:đẹp mà ngoan thế này,Trương thiếu có bao giờ đụng vào chưa?
Quế Nguyên rót rượu,mắt không nhìn Hàm Thụy,chỉ lạnh nhạt đáp:
Trương Quế Nguyên-Hắn
mấy thứ dơ bẩn,tao chưa từng nghĩ tới
cả bàn cười ồ lên,một tên bỗng túm lấy cổ tay Hàm Thụy kéo lại
Bí Ẩn
:cho thử được không?tao nhẹ tay lắm
một âm thanh chát chúa vang lên
Quế Nguyên đập ly xuống bàn,đôi mắt sắc lạnh:
Trương Quế Nguyên-Hắn
tao bảo là "đồ chơi của tao",không phải của tụi mày
-----------‐--------------------------
sau tiệc,Hàm Thụy bị kéo vào xe,không một lời báo trước,Quế Nguyên siết chặt cổ áo em,kéo vào lòng ghế sau
Trương Quế Nguyên-Hắn
mày thích trò đó đúng không?được người ta khen là sướng lắm hả?!!
Trương Hàm Thụy-Em
em không có...
Trương Quế Nguyên-Hắn
không có? /ghé sát,giọng như gầm/ vậy tại sao lúc nó đụng mày,mày không né?
Hàm Thụy không trả lời,em biết,im lặng là cách ít đau nhất
cổ áo bị giật bung,Quế Nguyên siết lấy cổ tay em,mạnh đến mức để lại vết hằn tím tái
Trương Quế Nguyên-Hắn
mày không cần là người!mày chỉ cần biết nghe lời
và hắn bóp cằm em,thô bạo,như đang kiểm tra một con rối xem có còn "hoạt động" được không
Trương Quế Nguyên-Hắn
hiểu chưa?
Trương Quế Nguyên-Hắn
gọi tao là gì?
Trương Hàm Thụy-Em
...cậu chủ
Trương Quế Nguyên-Hắn
lớn lên!
Trương Hàm Thụy-Em
cậu...chủ
Quế Nguyên thả tay,để em rơi như bao cát xuống sàn xe
không ai hỏi em đau không,không ai hỏi em có còn cảm giác không
bởi vì từ hôm nay,em không còn là Con Người
-----------‐--------------------------
đêm đó,trong phòng kho,Hàm Thụy mở nhật ký
không phải vì đau,mà vì...quá lạnh
-----------‐--------------------------
[trích nhật ký - ngày ba ở Trương gia]
"hôm nay anh chạm vào em,không phải vì yêu,không phải vì dục vọng.Chỉ là muốn chứng minh em thấp hèn đến mức nào.Em không giãy,không khóc.Vì em biết...trong mắt anh,em thậm chí không bằng một cái ghế anh ngồi.
nếu một ngày,em không còn thở nữa.Anh có nhận ra...đã từng có một người sống vì anh,từng giây,từng phút?"
Comments