Tình Yêu Sẽ Còn Cháy.

Tình Yêu Sẽ Còn Cháy.

Người đi trong bóng tối.

"Bà ơi, cho cháu hỏi trường trung học Thanh Tập đi hướng nào vậy ạ?"

Cụ bà đang loay hoay nhặt vỏ ve chai ở góc đường vào thời điểm tối muộn trên đoạn đường xá không còn mấy bóng người của huyện Nam không nghĩ tới sẽ có người hỏi đường mình, lúc bất chợt nghe thấy câu hỏi này bà khẽ quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Giữa ánh sáng lập lòe của ngọn đèn đường đã cũ khó lòng thấy rõ không gian cách đó năm sáu mét, dưới đôi mắt đã muốn nhập nhèm của mình, cụ nhìn thấy một người con gái dáng người gầy yếu, khuôn mặt ẩn trong mũ trùm đầu rộng thùng thình khó lòng nhìn ra tuổi thật. Nhưng nếu chỉ nghe âm thanh thì có thể đoán đó là một người con gái tuổi còn rất trẻ mà trông mắt cụ bà nhận định cô chỉ chừng mười sáu mười bảy thôi. Đó là cái tuổi đầy thơ mộng, năm ấy cụ bằng tuổi này từng là một mỹ nhân được nhiều người theo đuổi đó chứ.

Ai biết thói đời lận đận...

"Cháu gái, cháu không phải người huyện Nam à?"

Cụ bà buông hẳn túi ve chai xuống, vừa quay người vừa vô thức chùi tay vào chiếc quần đã phai sờn đến nổi không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu của mình, vô thức khẽ nheo đôi mắt quan sát người con gái có chất giọng nhỏ nhẹ nữ tính hiền lành, không giống dáng vẻ cao gầy lòm nhòm lại có phần mạnh mẽ cá tính từ phong cách ăn mặc của cô.

Mặc dù vẫn không thấy rõ được mặt của cô nhưng không ngại bà bị thái độ lễ phép kia lấy lòng mà hiền từ hỏi: "Nghe giọng cháu giống như người huyện Nam ấy chứ, sao lại không biết trung học Thanh Tập ở đâu."

Cái huyện Thanh Lương này mặc dù rộng lớn thật đó, đến mức người ta phải dùng cách gọi huyện Nam huyện Bắc cho dễ phân biệt thì nó cũng không phải huyện thành gì đặc biệt, đường xá một màu xưa cũ, cho dù là người mù đường cỡ nào vẫn có thể đi được hết mọi nơi, cũng không trách bà cụ hỏi vậy.

Núp trong chiếc áo khoác nỉ rộng vành nhưng cũ kỹ, Lương Hàm không có khó chịu vì bị truy hỏi, cô không ngại chiếc túi ve chai của bà cụ bẩn mà khẽ nắm lấy mép túi, cúi đầu nhặt nhanh những gì bà cụ vẫn chưa nhặt xong bỏ vào trong vừa nhỏ giọng đáp lại: "Năm năm trước cháu đã rời khỏi huyện Nam, đến huyện Bắc sống."

Bà cụ vừa nghe đến đây đã à lên: "Thì ra là vậy. Mấy năm gần đây huyện Nam đã thay đổi kha khá rồi, bảo sao cháu lại không tìm được đường vào thời điểm tối hù thế này."

"Cảm ơn cháu."

Thấy Lương Hàm đã giúp mình hoàn thành nốt công việc còn sót lại, ấn tượng của bà cụ đối với cô lại càng tốt hơn. Bà khẽ cảm ơn rồi chỉ về một hướng nói với cô: "Cháu cứ đi theo con đường đó, đến khi gặp được một cái đèn giao thông thì rẻ qua bên phải, lại đi thêm một đoạn sẽ nhìn thấy phần sau của trường Thanh Tập. Muốn đi đến trước cổng thì cháu phải rẻ thêm hai lần nữa."

Tuy bà cụ nói không được quá rõ ràng nhưng Lương Hàm lại hiểu.

Đúng thật là huyện Nam bây giờ quá khác với ký ức của cô, nhưng thật tình lại không khác đến mức cái gì cũng thay đổi.

Ít nhất sau khi rẻ qua ngã tư bà cụ đã chỉ cô liền cảm thấy cảnh vật trước mặt trở nên quen thuộc. Mà cái thứ cảm xúc đã từng ấp ủ trong lòng cũng từng chút một dâng lên theo bước chân của cô.

"Cháu gái, sao đêm hôm cháu lại tìm đến trường học làm gì thế? Mặc dù an ninh ở huyện Nam không đến nổi nào nhưng con gái con đứa như cháu không cần đến những nơi vắng vẻ như vậy vào buổi tối đâu."

"Nếu thật có việc bận thì mau đi sớm rồi về sớm nhé."

Âm thanh hiền từ của bà cụ vẫn còn quanh quẩn bên tai Lương Hàm với đầy sự quan tâm chân thật. Thế nhưng bước chân của Lương Hàm vẫn không chút ngần ngại bước lên con đường ù tối dẫn đến cổng trường Thanh Tập.

Cô đương nhiên biết lúc này ở trường đã đóng cửa. Bởi vì hôm nay là ngày lễ nên càng không có người ở lại ôn tập khiến cả ngôi trường càng thêm tối tăm vắng vẻ bất kể mấy ngọn đèn vẫn sẽ sáng suốt đêm trước cổng trường.

Không gian xung quanh quá yên ắng càng khiến người ta e ngại không dám dừng lại quá lâu.

Lương Hàm cũng chỉ đứng nép mình sau cây cột điện trước cổng trường nhìn ngôi trường cũng đã có nhiều thay đổi kia một chút rồi rời đi.

Trên khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm rộng thùng thình kia ấy vậy mà lại không hề có chút e sợ nào. Ngược lại đôi mắt ẩn trong bóng mờ của mũ áo lại luôn mang cho người ta một loại cảm giác quật cường, bất kể trời có sập xuống thì bờ vai nhỏ gầy kia vẫn có thể chống đỡ.

Bà cụ nhặt ve chai ấy đã nói huyện Nam thay đổi rất nhiều, thật ra Lương Hàm biết rõ mấy năm nay không chỉ huyện Nam mà huyện Bắc, bản thân huyện Thanh Lương đều đã thay đổi. Nơi này trở nên sầm uất phát triển hơn, kể cả về đêm.

Không biết đã đi tới nơi nào, bước chân của Lương Hàm bất ngờ đạp lên một mảnh đất sáng sủa, mấy trăm mét trước mặt đều rõ ràng trong tầm mắt cô, không chỉ vậy bên tai còn vang vọng tiếng ồn ào náo nhiệt không dứt.

Việc xung quanh trở nên thấu rõ cũng khiến cho khuôn mặt giấu dưới mũ trùm của Lương Hàm bại lộ hơn phân nửa. Ánh sáng phủ lên chiếc cằm nhọn nhỏ nhắn gày gò cùng khuôn mặt nhỏ xíu một bàn tay là có thể nắm gọn, đôi môi, chiếc mũi xinh xắn cùng một đôi mắt hạnh... Đó là một ngũ quan ưa nhìn hoặc phải nói là xinh đẹp. Mặc dù làn da kia có phần quá trắng, quá tái, thân hình cũng thật gầy yếu.

Thời điểm bắt gặp tầm mắt tò mò của người bên đường, đôi môi kia khẽ mím lại một cách khó chịu. Lương Hàm không nói một tiếng khẽ kéo vành mũ xuống một chút nữa, đến khi che kín một nửa khuôn mặt, chỉ còn chừa lại mỗi nửa chiếc mũi cùng đôi môi mỏng và chiếc cằm xinh đẹp. Mặc dù chưa hài lòng lắm nhưng Lương Hàm vẫn cắn răng bước tiếp.

"Em gái, đi uống với anh không?"

Không biết Lương Hàm đã đi vào chỗ nào mà bên đường có rất nhiều tên bợm nhậu lởn vởn, có lẽ nhìn thấy cô đi một mình liền giở thói gạ gẩm.

"Biến ngay!"

Khẽ quát một tiếng lạnh căm căm, thân hình gầy gò của Lương Hàm như quen đường quen nẻo dễ dàng né tránh động tác quấy rối của tên bợm nhậu kia.

Nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, lại đi thêm một đoạn Lương Hàm mới biết đây là một khu ăn chơi điển hình. Con phố trước đó cô đi qua là khu ăn uống, còn hiện tại lại là một "chợ hoa".

Nói "chợ hoa" cũng không quá đúng, tóm lại là nơi để người ta chơi bời nghiện ngập, chìm đắm trong tửu và sắc.

Lương Hàm lạnh lùng nhìn khu phố ồn ào, những chiếc cổng quán bar lập lòe trong màu sắc mập mờ sặc sỡ với tốp năm tốp ba người có cả trai lẫn gái không ngừng ra vào, những cô gái đứng hai bên đường chào mời khách nhiệt tình phóng khoáng, hai tay cô vẫn đút trong túi áo, mặt vô biểu tình thờ ơ bước qua, mặc cho bao ánh mắt vô tình hay cố ý lướt qua người mình.

Giữa không khí ồn ào nóng nực đó, Lương Hàm như một cô hồn không nơi để về, cũng chẳng thuộc về nơi nào.

Cứ ngỡ cô sẽ như vậy mà rời khỏi cái nơi mấy năm nay cô cũng chẳng xa lạ vừa vô tình bước vào thì bên tai bất ngờ vang lên một tiếng gọi khẽ níu lại bước chân cô.

"Thầy Khiêm! Ở bên này!"

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ôi trời, bà biết chiều lòng độc giả quá ha. Bữa trước nói viết ngôn tình đô thị nay bà ra luôn. Mà vẫn cái tag sủng ngọt, tui sẽ coi xem sủng cỡ nào ngọt ra seo/CoolGuy//Casual//Chuckle/

2025-04-14

12

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chúc mừng truyện mới nha nàng. Lưu cái trước đã rồi đọc sau nek. Nay mấy tác giả ra truyện một lúc, lại lăn lăn với mấy bà nữa rồi đây/Casual//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/

2025-04-14

12

Mai Pham

Mai Pham

mới đi có năm năm mà trở lại nó... thế đấy/Sweat/

2025-04-14

1

Toàn bộ
Chapter
1 Người đi trong bóng tối.
2 Quá khứ theo trở về.
3 Thầy và bạn thân.
4 Cocktail tình yêu rực cháy.
5 Quá khứ đã sớm rời xa.
6 Vì sao muốn làm phục vụ?
7 Được tuyển.
8 Ngày đầu đi làm.
9 Sửa quần áo.
10 Quấy rối.
11 Tôi sẽ không lấy thân báo đáp đâu.
12 Đụng độ Ngu Thư Nhu.
13 Cậu không nên bắt chuyện với tôi, Ngu Thư Nhu.
14 Vì cậu đố kỵ tôi.
15 Vậy cậu nhớ giữ người đó cho kỹ.
16 Giữ lại năm phần lý trí.
17 Tất cả là do cô ta tự ảo tưởng.
18 Càng bôi càng đen.
19 Đừng quậy...(thịt)
20 Đuổi việc.
21 Bỏ thuốc.
22 Anh không có ý định xem như không có gì.
23 Lạnh lùng nhưng không vô tình.
24 Đánh nhau.
25 Thầy trò đối mặt.
26 Ghen.
27 Ấm áp khẽ len lõi.
28 Cũng là trên một chiếc giường.
29 Tận tình cảm nhận lại sự tuyệt vời của em.(thịt)
30 Thư Nhu, chủ nợ là do em dẫn đến nhà Lương Hàm?
31 Cuộc hôn nhân này không cần làm nữa.
32 Buông bỏ quá khứ, hướng về tương lai.
33 Không phải cuộc đời nào đều đẹp.
34 Sao anh chưa lấy vợ?
35 Con đường anh đã chọn, còn cô?
36 Chị em với nhau.
37 Ngu Thư Nhu điên cuồng vặn vẹo.
38 Tôi không có người cha như ông.
39 Sảy thai.
40 Con đường này của chúng ta sẽ hạnh phúc. (Hoàn)
Chapter

Updated 40 Episodes

1
Người đi trong bóng tối.
2
Quá khứ theo trở về.
3
Thầy và bạn thân.
4
Cocktail tình yêu rực cháy.
5
Quá khứ đã sớm rời xa.
6
Vì sao muốn làm phục vụ?
7
Được tuyển.
8
Ngày đầu đi làm.
9
Sửa quần áo.
10
Quấy rối.
11
Tôi sẽ không lấy thân báo đáp đâu.
12
Đụng độ Ngu Thư Nhu.
13
Cậu không nên bắt chuyện với tôi, Ngu Thư Nhu.
14
Vì cậu đố kỵ tôi.
15
Vậy cậu nhớ giữ người đó cho kỹ.
16
Giữ lại năm phần lý trí.
17
Tất cả là do cô ta tự ảo tưởng.
18
Càng bôi càng đen.
19
Đừng quậy...(thịt)
20
Đuổi việc.
21
Bỏ thuốc.
22
Anh không có ý định xem như không có gì.
23
Lạnh lùng nhưng không vô tình.
24
Đánh nhau.
25
Thầy trò đối mặt.
26
Ghen.
27
Ấm áp khẽ len lõi.
28
Cũng là trên một chiếc giường.
29
Tận tình cảm nhận lại sự tuyệt vời của em.(thịt)
30
Thư Nhu, chủ nợ là do em dẫn đến nhà Lương Hàm?
31
Cuộc hôn nhân này không cần làm nữa.
32
Buông bỏ quá khứ, hướng về tương lai.
33
Không phải cuộc đời nào đều đẹp.
34
Sao anh chưa lấy vợ?
35
Con đường anh đã chọn, còn cô?
36
Chị em với nhau.
37
Ngu Thư Nhu điên cuồng vặn vẹo.
38
Tôi không có người cha như ông.
39
Sảy thai.
40
Con đường này của chúng ta sẽ hạnh phúc. (Hoàn)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play