[Chủ Công] Sau Khi Lừa Tình Tôi Bị Lật Xe
2.Đại lão cấm dục
Hệ thống 808
/Kí chủ ơi giờ đi đâu?/
cậu nhìn giờ trên điện thoại, chân khẽ bước
Phải mất một lúc cậu mới mò được đến nhà ăn
Đến nơi thấy thức ăn cũng vơi đi phân nửa, cầm khay thức ăn đợi đến lượt mình, trong đầu thì nói chuyện với hệ thống
Trì Uyên
/vậy có phải ta cần đi làm nhiệm vụ đạt chỉ tiêu là có thế chọn một ước muốn?/
Hệ thống 808
/đúng nha, mỗi thế giới là 20% nếu kí chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được đề ra/
Hệ thống 808
/còn không hoàn thành nhiệm vụ thì coi như kí chủ làm không công và còn bị trừ 10% nữa nha/
cậu im lặng ăn, với cậu mà nói thì làm nhiệm vụ như thế này cũng khá vui
ở thế giới gốc, cậu không có bố mẹ, không có gì ràng buộc cho lắm nên khi bị một kẻ trộm bắt làm con tin và bị thọc cho lòi huyết mà chết
cậu chỉ thấy cuộc đời mình khá nhạt nhẽo mà thôi
Hệ thống 808
/ủa, ngài ăn ít vậy?/
hệ thống bé nhỏ nhìn chủ nhân mình chỉ ăn vài miếng mà lo lắng, nếu cậu ăn ít thế thì có sức làm nhiệm vụ không đây
Trì Uyên
/căn bản là nuốt không trôi/
Trì Uyên
/chuẩn bị đi làm nhiệm vụ thôi /
Nghĩ nghĩ một chút cậu bỗng cười khẽ, tay nâng lên, chậm rãi cởi hai cúc cổ áo, để lộ cổ thon dài cùng xương quai xanh trắng sữa
Phòng làm việc của Lục Chiêu sạch sẽ đến mức lạnh lẽo. Căn phòng vuông vức, kệ sách chỉnh tề, bàn làm việc không thừa một vật.
Trì Uyên bước vào, mắt quét một vòng rồi dừng lại trên ghế sofa cạnh cửa sổ.
Trì Uyên
“Em ngồi được chứ ạ?”
Bách Lê Tịnh không trả lời, chỉ đẩy giáo trình về phía cậu:
Bách Lê Tịch
“Trang 14. Bắt đầu từ đoạn thứ hai.”
Trì Uyên nghiêng người, cố ý để cổ áo trễ xuống một chút — không quá lộ liễu, nhưng đủ để lộ cần cổ trắng và chút xương quai xanh mảnh, chiếc sơ mi đen càng làm nổi bật lên làn da non mịn của cậu.
Cậu đọc đoạn văn bằng giọng nhẹ nhàng, rồi quay sang hỏi:
Trì Uyên
“Thầy thấy khi tác giả dùng từ ‘mù lòa’ để miêu tả nhân vật, có phải là cố tình mượn cảm giác vô định để… che đậy khát vọng không?”
Bách Lê Tịnh liếc qua, gật nhẹ
Trì Uyên chớp mắt, cười một cái
Trì Uyên
“Em nghĩ mãi mới dám hỏi vậy. Sợ nói ra , thầy cười em mất.”
Hệ thống 808
/bé nhỏ à nói dối là không tốt đâu/
Hệ thống nhìn người nói dối không chớp mắt kia mà muốn nghiến răng, rõ là cậu vừa mới bắt nó tra xong, mà giờ nhận như của mình vậy
Bách Lê Tịnh nhìn cậu một lúc, không đáp. Nhưng không khí trong phòng lại khẽ lệch khỏi nhịp ban đầu.
Trì Uyên ngồi nghiêng đầu, cố tình để ánh nắng hắt nhẹ lên mặt, như vẽ thêm một đường sáng cho gương mặt xinh đẹp.
Hệ thống 808
/đúng rồi, hơi nghiêng sang trái chút/
Hệ thống 808
/chuẩn, đây là tư thế hứng nắng làm ngài trông như bạch nguyệt quang luôn/
Hệ thống 808
【Tích điểm độ hảo cảm: +5】
Trì Uyên
/chụp mấy bức đi/
Mười phút sau, Bách Lê Tịnh lên tiếng:
Bách Lê Tịch
“Được rồi. Hôm nay thế là đủ.”
Trì Uyên rời phòng làm việc với nụ cười nhạt trên môi.
Bách Lê Tịnh đứng sau cửa kính, nhìn theo bóng lưng kia mà ánh mắt tối đi vài phần.
Hắn khẽ lặp lại cái tên ấy trong miệng, giọng khàn hơn một chút.
Không ai biết, đêm đó, hắn mở lại danh sách lớp… và dừng lại ở bức ảnh thẻ kèm hồ sơ cá nhân.
Comments