2

NovelToon
Âm thanh như xé nát không gian, khiến tim Quang Anh như rơi khỏi lồng ngực.
Em quay phắt lại.
Người người chen nhau chạy tới đầu chợ. Cát bụi tung mù mịt. Chiếc xe tải lớn dừng khựng giữa đường, đầu xe móp méo, dưới bánh là một đống vải vụn nhuốm đỏ…
…Không, không phải vải. Là áo mẹ. Chiếc áo nâu bạc màu quen thuộc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
MẸ ƠIIIIII!!
Tiếng hét bật ra từ cổ họng Quang Anh, nghẹn như máu đông. Em lao như bay qua đám đông, chân vấp ngã liên tục, đầu óc quay cuồng, chỉ biết chạy về phía cái bóng nằm bất động.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ… mẹ… dậy đi mẹ ơi…
Quang Anh run rẩy quỳ xuống, tay ôm lấy tấm thân gầy gò đang thoi thóp.
Máu mẹ vẫn rỉ ra từ khóe miệng, đôi mắt đã lờ đờ mà vẫn cố mỉm cười.
-Mẹ không sao… Quang Anh… con học giỏi nha con…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
KHÔNG! Mẹ đừng nói vậy! Mẹ đừng có làm con sợ! Cứu người! Ai đó làm ơn cứu mẹ tôi với!!
Một người chạy đi gọi cấp cứu. Có ai đó quát tháo tài xế, có ai đó gọi cảnh sát. Nhưng với Quang Anh, tất cả chỉ là tiếng ù ù xa xăm.
Tay mẹ lạnh dần. Quang Anh ghì chặt hơn, như muốn truyền hết hơi ấm của mình vào tấm thân ấy. Nhưng hơi ấm ấy… cứ thế mà rời xa.
Mẹ em đã nhắm mắt.
Môi vẫn còn vương nụ cười.
Mãi mãi.
______________
//Tua// Trưa hôm đó, dưới mái bạt cũ kỹ, sạp hàng trống trơn, cây chổi mẹ để lại vẫn nằm im lìm trên nền đất. Quang Anh đứng một mình, tay nắm chặt quai cặp, nước mắt không rơi, chỉ lặng lẽ nhìn ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt đường nơi vết máu chưa kịp khô.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Mẹ ơi… con không đi học nữa đâu. Con phải trả lại… tất cả…"
Tiếng giày lẹp xẹp vang lên trên nền chợ loang máu. Đám người hôm qua lại xuất hiện. Nụ cười đểu cáng, ánh mắt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tên cầm đầu huýt sáo.
— Ủa? Mẹ mày đâu rồi? Hôm nay không bán rau à?
Một tên khác cười khì khì: — Bị xe cán rồi còn đâu? Tội nghiệp ghê ha, rau không bán mà thịt nát xương tan.
Chúng cười rộ lên, như một bầy thú hoang gặm nhấm bi kịch của người khác. Quang Anh đứng bất động. Máu trong người em như sôi lên. Nhưng em không đáp, chỉ quay đi, nhặt cây chổi mẹ bỏ lại, tính bước vào dọn hàng.
Tên đầu sỏ vẫn không buông tha. Hắn tiến tới, hất tung cây chổi ra xa: — Tao đang hỏi mày đấy, câm hả? Mẹ mày chết rồi, tới lượt mày bán thân nuôi mồm à?
Một tiếng "bốp" khô khốc vang lên.
Má hắn lệch sang một bên. Quang Anh rút tay về, bàn tay đỏ rực, hơi thở gấp gáp như con thú bị dồn đến đường cùng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày đừng… đụng tới mẹ tao.
Không khí nặng như chì. Cả đám giật mình. Nhưng chỉ một thoáng, rồi cả bọn lao vào.
Quang Anh bị đấm thẳng vào mặt, lảo đảo ngã xuống, máu chảy từ mũi. Một tên khác túm cổ áo em, kéo dậy, đấm liên tục vào bụng. Em oằn người, nhưng vẫn vùng vẫy, tay cào cấu, đấm đá trong tuyệt vọng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao giết hết tụi mày… MẸ TAO CHẾT RỒI!
-Thằng chó... mày lên giọng với ai vậy hả!!
Chúng đánh em tới tấp. Gạch đá từ sạp hàng đổ xuống. Một đòn giáng vào gáy làm Quang Anh choáng váng. Mắt mờ đi, tiếng cười, tiếng chửi rủa, tiếng giày đạp lên thân thể em hòa thành một mớ hỗn độn.
Tiếng cười cợt nhả vang vọng giữa chợ chiều vắng lặng.
Tên đầu sỏ lau vết máu bên môi, bật cười gằn: — Ghê chưa? Con nít mà biết đánh lại ha? Tưởng mẹ mày chết là xong hả?
Quang Anh nằm bẹp dưới đất, mặt dính đầy bụi và máu. Thân thể rã rời, từng nhịp thở như kéo theo cả lưỡi dao lướt qua xương sườn. Em vẫn cố chống tay định ngồi dậy, ánh mắt đỏ hoe nhưng không rơi một giọt lệ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ tao… còn chưa lạnh… Tụi bây… không được xúc phạm…
— Câm miệng!
Một cú đá giáng thẳng vào ngực. Em nghe rõ tiếng răng rắc – không biết là xương hay chỉ là âm thanh tưởng tượng của nỗi đau.
Bọn chúng cười. Càng đánh càng hả hê.
— Cho mày chừa cái thói hỗn láo!
— Tưởng mày là ai? Mẹ mày chết là đáng rồi! Đồ rác rưởi!
Tay chân em không còn cảm giác. Thị giác mờ đi, trời chiều nhòe thành một mảng xám xịt. Có cái gì mằn mặn len vào khóe môi – máu hay nước mắt?
Ai đó xô sạp hàng đổ xuống, tiếng đồ vật vỡ tan giữa nền chợ cũ kỹ. Một cơn gió mạnh thổi ngang qua, hất tung chiếc nón mẹ hay đội. Nó lăn lốc, vướng vào chân một kẻ vừa đạp em ngã dúi.
Cơn đau không còn sắc nét.
Nó hóa thành thứ gì âm ỉ, nặng trĩu. Quang Anh nằm bất động, mắt mở trân trân nhìn bầu trời dần tối, lòng lặng đi như mặt nước sau cơn dông.
Chỉ còn tiếng bọn chúng thở hồng hộc, cười cợt rồi bỏ đi, để lại thân thể em nằm lại giữa vũng máu, giữa mớ hàng đổ nát, giữa cái lạnh buốt từ mặt đất ngấm vào tận xương.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ơi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con đau quá…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ơi, con… muốn theo mẹ… rồi...
Em thì thầm, giọng nhẹ như hòa vào gió.
Hot

Comments

bống

bống

t/g cày chuỗi với e ko:)

2025-04-18

1

nhy.

nhy.

đúng như những gì t nghĩ =)))

2025-04-22

1

Toàn bộ
Chapter
Chapter

Updated 4 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play