Chap 2.
TP.HCM - Ký túc xá Bách Khoa - 1:37 sáng.
Ánh đèn trong phòng Duy vẫn sáng mờ. Cậu đã gục ngủ trên bàn từ lúc nào, cổ nghiêng sang một bên, bàn tay vẫn còn đặt hờ lên bàn phím. Dưới mí mắt cậu là quầng thâm mệt mỏi, hậu quả của ba ngày không ngủ đủ bốn tiếng.
Ở phía bên ngoài, từ một căn hộ đối diện, cách đúng 63 mét, một người đàn ông mặc đồ đen đang theo dõi qua ống nhòm quân sự.
Nvp
Mục tiêu ngủ rồi. Không có người đi cùng. Không thiết bị báo động. Cửa sổ khoá trong.
Nvp
Thời gian hành động: 03 phút.
Một giọng nói khác vang lên qua tai nghe.
Nvp
Không được để lại tiếng động. Không gây thương tích. Và nhớ mang cái vòng cổ nó đang đeo về.
Duy hơi giật mình. Có cảm giác như không khí vừa thay đổi, lạnh hơn, nặng hơn dù cửa sổ vẫn đóng.
Cậu nhíu mày, định đứng dậy. Nhưng chưa kịp quay lại thì…
Một tiếng động rất nhỏ, không vang dội, nhưng đủ mạnh để khiến cậu mất thăng bằng. Một luồng khí lạ lùa qua mũi.
Duy chưa kịp hiểu thì cơ thể đã tê rần. Mắt mờ dần.
Tiếng thở gấp. Tay run lên cố với lấy điện thoại. Nhưng nó đã bị một bàn tay khác giữ lại.
Nvp
Xin lỗi, Hoàng Đức Duy.
Nvp
Chúng tôi chỉ làm theo lệnh.
Một giọng trầm vang lên, rất nhẹ, vang lên bên cạnh tai cậu, không hề có ác ý, nhưng không chứ một chút do dự.
1:47 - Hành lang sau ký túc xá.
Một chiếc SUV đen đã đợi sẵn, cửa mở hé. Hai người đàn ông mặc vest đen khiêng cậu lên xe, nhẹ nhàng, cẩn thận như thể đang bế một người bệnh cần được chăm sóc, không phải một con tin.
Nvp
Cậu ta nhẹ thật. Mày chắc đây là người cần đưa về không?
Nvp
Không sai được. Mắt nâu, tóc đỏ, vòng cổ có ký hiệu Ruthven. Ngài Quang Anh đã xác nhận.
Biệt thự Ruthven - ngoại ô Đà Lạt.
Trời vừa hửng sáng. Sương mù dày đặc như tấm màn trắng phủ quanh khu biệt thự đen tuyền nằm giữa rừng thông, một nơi không tồn tại trên bản đồ du lịch hay bất cứ dữ liệu công khai nào.
Căn phòng Duy bị đưa vào rộng như một phòng triển lãm cổ.
Tường đá lạnh, nền gỗ thơm mùi thông, cửa sổ bị che bởi rèm nhung dày. Không xiềng xích. Nhưng cũng không có lối thoát.
Một người hầu già khẽ đặt bát súp nóng lên bàn, liếc nhìn người thanh niên đang ngủ mê man trên giường lụa.
Người hầu
Tỉnh rồi…sẽ có rất nhiều điều phải học lại.
Ánh sáng mờ len qua khe rèm. Duy mở mắt.
Đầu cậu đau như búa bổ. Không gian xung quanh lạ lẫm, ẩm lạnh.
Chăn dày, ga giường mịn như lụa. Trần nhà cao vút, treo đèn cổ kính.
Hoàng Đức Duy
Đây là đâu…?
Cậu ngồi bật dậy. Mắt đảo quanh. Không điện thoại. Không balo. Cửa bị khoá.
Hoàng Đức Duy
//chạy đến cửa sổ, kéo rèm//
Trước mặt cậu là một khu rừng. Không nhà dân, không đường xá. Chỉ cây, sương và sắt thép.
Hoàng Đức Duy
Chết tiệt…mình bị bắt cóc thật rồi.
Cánh cửa rít lên một tiếng rất nhỏ, nhưng trong cái không gian im lặng đến đáng sợ ấy, nó vang như một tiếng sấm.
Hoàng Đức Duy
//quay đầu lại//
Người đàn ông bước vào, cao lớn, bước đi chậm rãi, như thể căn phòng này là của riêng hắn.
Ánh sáng rọi vào từ phía sau lưng khiến khuôn mặt ban đầu chìm trong bóng tối, chỉ thấy bộ vest đen cắt gọn hoàn hảo, găng tay da mềm bó sát, và mái tóc được vuốt gọn chỉnh chu.
Nhưng rồi ánh sáng chạm đến mặt hắn.
Hoàng Đức Duy
//khựng lại//
Như thể đã nhìn thấy hàng trăm cái chết, và vẫn chẳng buồn chớp mi.
Nguyễn Quang Anh
Chào buổi sáng, Đức Duy.
Giọng hắn trầm, rõ ràng, mang theo một thứ âm sắc nguy hiểm mà người ta chỉ nghe trong phim…nhưng đây là thật.
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi vì cách tiếp cận hơi thô bạo.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng từ giờ, em không thể rời khỏi đây. Cho đến khi…hoàn thành Hôn Ước Máu.
Cậu cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Không khí trong phòng trở nên đặc quánh. Như thể từng phân tử oxy cũng đang quan sát cậu.
Hoàng Đức Duy
Hôn…hôn ước gì? Mày là ai?
Giọng Duy khàn đi vì sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt một lượt từ mặt cậu xuống cổ.
Nguyễn Quang Anh
Tôi là Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Chủ nhân hiện tại của Ruthven Creed.
Nguyễn Quang Anh
Và em, Hoàng Đức Duy, là người thừa kế cuối cùng của kẻ đã phản bội tổ chức tôi mười lăm năm trước.
Tim đập như thể có ai đấm vào ngực.
Hoàng Đức Duy
Tổ chức gì? Mày nói cái quái gì vậy? Tao không biết gì hết!
Hoàng Đức Duy
Tôi là sinh viên! Tôi không làm gì sai cả!
Quang Anh vẫn không nhúc nhích.
Hắn như tượng đá. Chỉ có đôi mắt là đang khẽ lay động nhưng không phải vì cảm xúc.
Nguyễn Quang Anh
Không biết không có nghĩa là không liên quan.
Nguyễn Quang Anh
Máu của em là máu của phản đồ.
Nguyễn Quang Anh
Và cổ em…đang đeo vòng mang dấu ấn của Ruthven. Vật chỉ được truyền cho con ruột.
Duy siết chặt tay lại theo bản năng, rồi chạm lên cổ mình.
Sợi dây chuyền bạc. Mặt đá đỏ.
Thứ duy nhất mẹ để lại trước khi mất.
Thứ cậu luôn đeo theo, chưa từng tháo ra.
Hoàng Đức Duy
Không…không thể nào…
Hoàng Đức Duy
Cái này…là đồ kỷ niệm. Mẹ tôi…chỉ nói nó bảo vệ tôi..
Quang Anh bước một bước. Chậm rãi.
Nguyễn Quang Anh
Nó không bảo vệ em.
Nguyễn Quang Anh
Nó đánh dấu em.
Nguyễn Quang Anh
Để một ngày tôi tìm thấy.
Cậu chạy đến cửa, nhưng nó đã bị khoá. Cậu lao đến cửa sổ chắn sắt.
Cậu đập tay vào tường, tay rớm máu, mắt đỏ hoe.
Hoàng Đức Duy
Thả tôi ra!! Tôi không biết các người là ai!!! Tôi không liên quan!!!
Quang Anh không ngăn cậu. Không một chút.
Hắn chỉ đứng đó. Quan sát. Như đang thử độ kiên nhẫn của một món đồ chơi mới.
Nguyễn Quang Anh
Khóc xong rồi, ngồi xuống đi.
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ cho em hai lựa chọn.
Duy quay lại. Gương mặt ướt đẫm mồ hôi và nước mắt.
Hoàng Đức Duy
Tao không cần lựa chọn của mày!
Nguyễn Quang Anh
Một: ký vào hôn ước máu. Trở thành ‘vị hôn phu danh nghĩa’ của tôi. Sống dưới sự bảo vệ của Ruthven Creed. Không ai động vào được em.
Nguyễn Quang Anh
Hai: từ chối. Và tôi sẽ để thế giới ngầm tự quyết định cái giá cho dòng máu phản đồ trong em.
Một khoảng lặng rợn người.
Duy thở dốc. Tim loạn nhịp.
Cậu chưa từng đứng trước một cái gì đó khủng khiếp đến thế.
Không có công an. Không có luật pháp. Không ai cứu được cậu.
Hoàng Đức Duy
…Tại sao…lại là tôi?
Lần đầu, Quang Anh khẽ khựng lại.
Hắn đáp khẽ, ánh mắt như tối hơn.
Nguyễn Quang Anh
Vì tôi không muốn giết em.
Comments
Bônggg 🎀🌷
kh bt sao nhớ a R thấp hơn a C 2cm ( giấu tên 🥰)
2025-05-22
49
đã có lông 🌚🌚🌚
nghe xg chắc ngủ đến cuối đời ☺
2025-05-25
44
Luật sư[🚪]
tôi là ai không quan trọng việc tôi làm quyết định tên tôi/Joyful/
2025-06-02
28