Theo như ký ức mong manh của mình, tôi thấy mẹ ôm bố với một nụ cười hạnh phúc.Lúc đấy tôi không biết những tháng ngày đẹp đẽ của mình đã kết thúc...
Cốc cốc!
Mẹ Duy
//mở cửa// bố mẹ đến đây làm gì ạ?
Bà ngoại Duy
đến xem cháu của mẹ chứ còn làm gì nữa //nhìn qua Duy//
Bà ngoại Duy
*mày cuối cùng cũng sắp thành con ghẻ rồi*
Ông bà ngoại tôi đã không ưa tôi từ khi còn nhỏ,vì ông bà thích con gái nhưng thật xui rủi thay tôi lại là con trai nên luôn bị ghét bỏ và ghẻ lạnh
Nhưng trước mặt bố mẹ tôi ông bà luôn tỏ ra yêu thương và chăm sóc tôi, còn sau lưng thì chửi rủa, lén vứt đồ chơi của tôi rồi đổ tội cho tôi để đồ lung tung thành ra mất, biết tôi dị ứng với đậu phộng nhưng đôi khi vẫn bỏ vào đồ ăn của tôi khiến tôi dị ứng nặng đến nhập viện
_____
[Trên bàn ăn]
Ông ngoại Duy
//gắp thức ăn cho mẹ Duy// ăn nhiều vào, giờ con ăn cho tận 2 người đấy
Mẹ Duy
Dạ
Hoàng Đức Duy
//ngoan ngoãn ngồi ăn//
Bà ngoại Duy
//gắp rau cho Duy// cháu bà ăn ít quá, người ốm như que củi rồi
Ông ngoại Duy
bà con nói đúng đấy //cũng gắp rau cho Duy//
Hoàng Đức Duy
//im lặng ăn tiếp//
Ông bà ngoại lại nữa rồi,gắp rau tôi không thích ăn cho tôi để cố tình cho bố mẹ thấy tôi kén ăn đây mà, nhưng lúc này tôi còn nhỏ nên sẽ không ăn thứ mình không thích đâu
Mẹ Duy
Con không ăn rau ông bà gắp à Duy?
Mẹ Duy
Sau này có em rồi, đừng có kén ăn như thế em con học theo đấy
Hoàng Đức Duy
Dạ... //miễn cưỡng ăn rau//
Bà ngoại Duy
Không sao đâu mà,con nít kén ăn là chuyện bình thường thôi con
Bố Duy
Mẹ lại chiều thằng bé rồi
Ông ngoại Duy
thôi được rồi,con con còn nhỏ chiều một tí không sao đâu
Cái giọng điệu giả tạo của họ,tôi không biết có khi còn nghĩ họ thương tôi thật đấy chứ nhỉ
Comments