[ ĐN Đấu La Đại Lục ] Bảo Hộ
3
Đường Tam đã thức tỉnh võ hồn. Là Hạo Thiên Chuỳ và Lam Ngân thảo, tiên thiên mãn hồn lực.
Đường Tuyết
Chà... một khởi đầu không tệ, phải nói là cực tốt.
Đường Hạo
Sau này hãy dùng cây chuỳ bên tay trái, bảo vệ thật tốt cây thảo bên tay phải.
Đường Hạo
Và không có sự cho phép của ta, không được thêm hồn hoàn cho cây chuỳ đó, cây thảo thì con có thể tuỳ ý sử dụng.
Hôm đó cha và Đường Tuyết đã nói vậy với cậu, sau đó cha đã quyết định truyền lại nghề rèn cho cậu, vậy mà đã qua 3 tháng sắp tới ngày nhập học.
Đường Tuyết
Đi thôi, ta đi cùng ngươi
Đường Tuyết
Cha ngươi ấy à, tên ngốc ấy ngại đó
Đường Tuyết
Sẽ không chịu ra đâu
Đường Tam
*Đứng trước cửa phòng* Cha, ta đi rồi ngươi nhớ phải chú ý sức khoẻ, đừng uống rượu nhiều quá, còn có..
Đường Tam đứng đó nói đủ thứ, dặn dò hồi lâu luyến tiếc không chịu đi. Đường Tuyết đứng tựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn cậu khoé miệng hơi nhếc lên.
Đường Tuyết
"Đứa nhỏ này"
Đường Tam
*Đi đến bên cạnh Đường Tuyết* Chúng ta đi thôi, Kiệt Khắc gia gia đang đợi
Đường Tuyết cầm lấy tay Đường Tam, dắt hắn đi dù không cần lắm
Đường Tuyết
Hừm, ngươi đi học mà ta chẳng có thứ gì tặng ngươi nhỉ..
Đường Tam
Ngươi biết rõ ta không cần mấy thứ đó mà
Hai người đi song song ra phía cổng làng, rồi lên xe ngựa đi về phía Nặc Đinh thành
Bỗng nhiên Đường Tuyết không biết lấy từ đâu ra một viên ngọc màu đỏ, bên trong bòn có hoạ tiết kì lạ ném cho Đường Tam
Đường Tam
Cái này là cái gì?
Đường Tuyết
Hừm.. giải thích sao ta
Đường Tuyết
Ngươi chỉ cần biết khi nào ngươi gặp nguy hiểm thì bóp vỡ nó, ta sẽ đến giúp ngươi
Đường Tuyết
không cần tiếc đâu, khi đó ta sẽ đưa ngươi viên mới
Đường Tam
*nắm chắc viên ngọc* Cảm ơn..
Đường Tuyết
*bật cười* giữa chúng ta cần có lời này sao?
Đường Tuyết
*xoa đầu Đường Tam* đứa nhỏ đáng yêu này!
Đứng trước cổng học viện, ba người bị một tên vô danh nào đó chặn cửa
Đường Tuyết
*nhướn mày* ồ? một tên đến hồn lực còn không có
Đường Tuyết
ngươi đang ra oai với ai?
Đường Tuyết thả hồn lực ra, đè ép tên đó đến mực hắn hai chân quỳ xuống, tay chống xuống đất như muốn nằm rạp xuống đất bất cứ lúc nào
Thân là một phong hào đấu la, cô có thể dùng hồn lực ép chết tên này bất cứ lúc nào, nhưng không nên làm vậy trước trẻ em và người già
Đường Tam
*níu tay áo Đường Tuyết, nói nhỏ* Không nên làm vậy ở nơi thế này đâu
Lão Kiệt Khắc cũng lên tiếng cản Đường Tuyết
Đường Tuyết
*cúi đầu xuống xoa đầu Đường Tam* yên tâm, ta vẫn kính già yêu trẻ lắm
Nếu Đường Tam không biết tuổi thật của Đường Tuyết chắc cũng tin rồi
Ngọc Tiểu Cương ( Đại Sư )
*Từ sau cánh cổng bước ra* Có chuyện gì vậy?
Đường Tuyết
chà.. muốn vào chung với hắn không? *không thèm ngẩng đầu lên nhìn ai đang tới*
Ngọc Tiểu Cương ( Đại Sư )
*chắp tay, cúi đầu* cầu xin tiền bối nương tay với hắn "hồn lực thật khủng khiếp, với hồn lực như này phải từ hồn thánh trở lên, với một người như vậy sao lại ở đây cơ chứ?"
Đường Tuyết
hả? ngươi là thứ gì mà ta phải nghe?
Đường Tuyết không phải người dễ chọc, có thể thường ngày Đường Tuyết sẽ nhây sẽ vui vẻ vô tri, nhưng đó không phải con người thật của nàng. Với một người sẵn sàng diệt tộc mình, ai sẽ là một người nhân từ chứ?
Đường Tam và Đường Hạo có thể thấy mặt thân thiện của Đường Tuyết là vì Đường Tam là người đầu tiên Đường Tuyết thấy sau khi cởi bỏ phong ấn, không phải ngay từ đầu nàng đã thân thiện, nhưng trên người hắn cũng có mùi hồn thú dù rất mỏng manh cho nên Đường Tuyết mới kiên nhẫn với Đường Tam như vậy
Dù sau khi tiếp xúc lâu với Đường Tam nàng thích tính cách của hắn cũng là thật, còn Đường Hạo là theo kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về
Cho nên, bọn chúng là ai mà muốn đụng vào người nàng muốn bảo vệ chứ?
Comments