Màn đêm tối mịt mù như một tấm màn che phủ cả bầu trời , đêm nay tối lắm , chẳng thấy sao , chẳng thấy trăng đâu cả , người ta thường nói ban đêm là lúc của những kẻ đi săn , là lúc để những kẻ xấu xa ngoài kia làm điều ác , là lúc mà những con mồi sợ sệt nhất , cũng là lúc những nạn nhân lọt vào tầm mắt của những kẻ ác ấy tuyệt vọng nhất...
Trong không gian yên tĩnh ấy , lại có một bóng dáng yếu ớt đang chạy , tiếng thở gấp hoà vào tiếng gió lạnh của màn đêm , lá cây xào xạc trong gió như những tiếng cười nhạo con người đáng thương ấy , trên thân thể anh ta dính đầy máu , khuôn mặt anh đỏ bừng đôi mắt như nhoè đi , nhưng không hiểu sao anh ta vẫn chạy
Chạy , chạy mãi mặc cho cơ thể đã đạt tới giới hạn , đôi chân trần đã bị ép chạy cho tới bật cả máu , nhưng dường như mọi cơn đau vô hình với anh , anh cứ chạy và chạy tựa hồ như đang chạy trốn khỏi thứ khủng khiếp nào đó , khoảng không bóng tối sau lưng anh khiến người ta chẳng thấy gì nhưng hình như anh biết sau lưng mình là ai nên mới chạy bạt mạng như vậy
đó là Quanh Anh , một sinh viên ngành Y năm 3 , anh vốn là một sinh viên xuất sắc và hoà đồng với mọi người vốn anh không có thù oán với ai , nhưng không hiểu tại sao đêm nay anh lại chạy bán sống bán chết như có kẻ truy sát sau lưng , cơn gió lạnh thổi qua người anh làm cả người anh run lên , nhưng đôi chân thì vẫn chạy có vẻ kẻ sau lưng là một mối nguy hại rất lớn
Nguyễn Quang Anh
//chạy vào trong hẻm//
Một con hẻm nhỏ , dơ dáy và bẩn thỉu , cái mùi hôi thối của nước cống xộc lên mũi anh nhưng anh chẳng buồn quan tâm đến nó thứ anh quan tâm bây giờ là mạng sống
*cộc , cộc*
Trong không gian vang lên tiếng gót giày ma mị , bóng dáng một người đàn ông tối đen , ung dung chậm rãi đi tới , bóng dáng ấy toát lên uy thế của một kẻ đi săn , chậm rãi và từ từ tiến lại gần con mồi
n/v Nam
Quang Anh ơi
n/v Nam
Quang Anh đâu rồi?
n/v Nam
Sao Quang Anh chạy thế?
Con dao sắt lẹm lướt trên bức tường gạch tạo ra những âm thanh chói tai , không gian yên tĩnh đến lạ , Quang Anh dường như không dám thở mạnh , anh ngồi thụp xuống , lấy tay bịt chặt miệng nỗi sợ như đè nén trái tim anh
Nguyễn Quang Anh
"chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Câu hỏi duy nhất trong đầu Quang Anh hiện lên , anh thực sự sợ nhưng nỗi hoang mang trong tim anh còn lớn hơn nhiều , anh thậm chí còn chưa xác định được đây là đâu hay bất kì thông tin nào khác
Đôi mắt anh lướt nhanh qua không gian xung quanh , chợt dừng lại tại một chiếc xe bán tải gần đó, màu sắc trầm làm chiếc xe đó trong như chìm trong bóng tối , nhưng nếu cố nhìn kĩ hơn có thể thấy người ở đó
Như nắm được cọng rơm cứu mạnh , anh như muốn ngay lập tức chạy lại phía đó
Nguyễn Quang Anh
"nhưng còn cậu ta? Bây giờ mà chạy ra sẽ lộ vị trí , với cả mình còn chưa biết tốc độ của cậu ta ra sao không biết có nhanh hơn mình không, đến cả mặt mũi còn chưa biết nữa là"
*cộc cộc*
Tiếng bước chân vẫn cứ bám sát lại gần , nhưng lần này anh cảm nhận rõ rằng nó nhanh hơn lúc nãy...
*rét*
Tiếng con dao sắt lướt trên bức tường gạch cũng ngày một gần , âm thanh chói tai đó làm đầu anh ong ong , đầu óc đã quay cuồng trong sợ sệt đằng này còn phải cố để suy nghĩ cách thoát , anh cũng không biết làm cách nào mà anh có thể tỉnh táo tới bây giờ
*lốc cốc*
Tiếng một lon nước ngã xuống tạo ra nhiều tiếng vang , có lẽ đã thu hút sự chú ý của tên ngoài kia
*cộc cộc*
Tiếng bước chân dần dần xa hơn anh biết đây là cơ hội của mình rồi đợi tiếng bước chân xa thêm , rồi dần nghe cũng không rõ nữa anh vội chạy lại chiếc xe đó
Nguyễn Quang Anh
//chạy đi//
Nguyễn Quang Anh
"đến được chiếc xe đó , nhờ người ta chạy đi càng xa càng tốt chỗ này là được"
n/v Nam
//xuất hiện đâ.m anh//
cậu ta tựa hồ như tự xuất hiện trong bóng tối lao ra rồi đâ.m một phát vào bụng anh , cơn đau làm các cơ quan trong não anh căng ra , m.áu từ vùng bụng chảy ra đầm đìa , tựa hồ như má.u của cả cơ thể anh đã tuông ra
Nguyễn Quang Anh
*bất ngờ* "e-em ấy?"
Hoàng Đức Duy
Tạm biệt Quang Anh nhé
//cười nhẹ//
đôi mắt tôi mở to hơn , nhưng tôi còn không tin vào đôi mắt mình nữa , tại sao? Tại sao lại là em ấy? Người tôi thích bao năm nay sao em ấy lại làm vậy? đ.âm tôi? Tôi làm gì sai sao , bao câu hỏi quay quanh não tôi , đôi mắt tôi dần mờ đi , chắc do mất máu nhiều quá mà kiệt sức rồi
Hoàng Đức Duy
Ngủ ngon nhé
//hôn nhẹ lên môi anh//
____________________
Nguyễn Quang Anh
//giật mình mở mắt//
Tôi hoảng loạn choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng , đầu óc và các dây thần kinh tôi như căng cứng , lúc mắt tôi nhận thức được thực tại , đầu óc tôi mới dãn nở ra chút , mồ hồi đã ướt đẫm cả người tôi rồi , giấc mơ ấy đáng sợ quá
Nguyễn Quang Anh
"hoá ra..chỉ là mơ"
Nguyễn Quang Anh
//bước xuống giường//
Mấy giờ rồi nhỉ?
//nhìn lên đồng hồ//
ánh nắng ban mai của buổi sớm chiếu rọi vô căn phòng nhỏ , cả căn phòng ngập trong màu nắng ấm tạo cho con người ta cảm giác ấm cúm nhẹ nhàng
Nguyễn Quang Anh
hm...còn khá sớm nên đi chuẩn bị rồi đến trường thôi
Comments
Po lít chuột🐭
Nào có H vậy bà
2025-04-28
0
Po lít chuột🐭
Đợi truyện của Kim Ánh quài mà ko có nên đọc truyện của pt cho đỡ chán
2025-04-28
1