Tối hôm đó, sau bữa mì gói ăn vội và màn “tra khảo” nhẹ nhàng từ anh trai, Hyeonjun ôm gối lên giường, mở điện thoại định xem tiếp tập hoạt hình còn dang dở.
Vừa bật màn hình lên, thông báo tin nhắn hiện ngay trên đầu.
> Người lạ gửi yêu cầu nhắn tin.
“Cục bông dễ thương nhà Wang Ho ơi~”
Hyeonjun ngồi bật dậy. Cậu mở tin nhắn, mắt chớp liên tục khi thấy cái tên quen thuộc.
[KakaoTalk – Tin nhắn riêng]
Park Do Hyeon
[Hê lô, em trai đáng yêu của Wang Ho]
Park Do Hyeon
[Anh Do Hyeon nè, hồi chiều gặp em rồi đó.]
Choi Hyeonjun
[Sao anh có Kakao của em vậy…?]
Park Do Hyeon
[Em để máy trên bàn mà chưa khoá. Anh vô tình thấy.]
Park Do Hyeon
[Đừng kiện anh nha, anh chỉ muốn chào hỏi lại lịch sự thôi.]
Choi Hyeonjun
[Em thấy hơi kỳ kỳ á…]
Park Do Hyeon
[Kỳ gì? Anh chỉ đang bắt chuyện với người dễ thương thôi.]
Park Do Hyeon
[Hay là em ghét người như anh?]
Choi Hyeonjun
[… Không ghét. Nhưng anh lạ lắm.]
Park Do Hyeon
[Vậy giờ em quen rồi chưa? Gặp lần hai là tính quen biết rồi đó.]
Choi Hyeonjun
[Mới gặp đúng một lần…]
Park Do Hyeon
[Gặp một lần, nhớ cả ngày.
Chứng tỏ có duyên.]
Choi Hyeonjun
[… Em nghĩ là do anh rảnh quá thôi.]
Park Do Hyeon
[Anh rảnh thật.]
Park Do Hyeon
[Rảnh để hỏi em thêm một câu: Em đang có người yêu chưa?]
Choi Hyeonjun
[Hả?!]
Park Do Hyeon
[Trả lời đi, đừng né tránh.]
Park Do Hyeon
[Để anh còn biết liệu có nên xin phép Wang Ho hẹn hò với em trai người ta không.]
Choi Hyeonjun
*đã nhận*
Ở đầu bên kia màn hình, Hyeonjun gần như chôn luôn điện thoại xuống gối.
Mặt đỏ như cà chua chín, tim thì đập như trống trường ngày khai giảng.
Choi Hyeonjun
"Cái… cái gì mà xin phép anh trai hẹn hò chứ…?!"
---
Choi Hyeonjun
[… Em chưa có người yêu.]
Choi Hyeonjun
[Mà anh hỏi chi vậy?]
Park Do Hyeon
[Vì anh muốn ứng tuyển.]
Park Do Hyeon
[Có cần nộp CV không?
Kinh nghiệm: Luôn biết cách khiến em cười.]
Choi Hyeonjun
[Anh tự tin quá rồi đó…]
Park Do Hyeon
[Không tự tin sao cua được cục bông nhà Wang Ho?]
Choi Hyeonjun
[… Ai nói em dễ cua chứ…]
Park Do Hyeon
[Không dễ thì anh cua lâu hơn chút.
Anh kiên nhẫn mà.]
---
Hyeonjun nhìn chằm chằm màn hình, tay siết gối ôm. Đầu cậu bắt đầu nóng lên, mặt cũng đỏ bừng.
Cậu gõ rồi xoá, xoá rồi lại gõ. Rồi cuối cùng…
Choi Hyeonjun
[Anh đừng gọi em là “cục bông” nữa.]
Park Do Hyeon
[Sao vậy? Anh thấy hợp mà.]
Park Do Hyeon
[Mềm mềm, trắng trắng, đáng yêu dễ bóp.]
Choi Hyeonjun
[… Nghe kỳ lắm á.]
Park Do Hyeon
[Vậy anh gọi là gì được? Tiểu bánh bao? Kẹo sữa? Vợ iu? Bé iu?]
Choi Hyeonjun
[!!!]
Choi Hyeonjun
[Anh có thôi đi không đó…]
Park Do Hyeon
[Không được. Gọi tên thôi thì anh thấy xa cách quá.]
Choi Hyeonjun
[Thì gọi em là Hyeonjun là được rồi còn gì…]
Park Do Hyeon
[Ừ. Vậy từ mai, Hyeonjun của anh nhé?]
Choi Hyeonjun
*Seen*
Park Do Hyeon
[Đùa thôi mà đừng giận.
Nhưng mà… cũng không phải không có thật đâu.]
Cậu không trả lời tin nhắn nữa. Nhưng cũng chẳng chặn người ta.
Thậm chí, trước khi ngủ còn mở lại cuộc trò chuyện… đọc lại từ đầu.
•••
nhỏ tác giả nghẹo Doran
vừa viết vừa cười tủm tỉm với độ không biết xấu hổ của 🐍=)))))
nhỏ tác giả nghẹo Doran
ấu mài gót ngại quáaa:))
nhỏ tác giả nghẹo Doran
qua đến giờ xót Doran quá nên viết để tự chữa lành chính mình:()
Comments
Đà Điểu
may là otp t chứ ko là thằng khác nói chắc t nôn 3 bãi:))))
2025-09-06
0
Cat Lee
tôi đồng tình với ý kiến này
2025-05-03
2