C2: Quỳ xuống

Ba cô ôm Khương An vội vàng về nhà, hắn nhanh chóng đóng cánh cửa sổ vì vừa rồi vội nên chưa kịp đóng.
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Ba mình mua bán thảo dược nên trong hậu viện chất không ít dược liệu. Năm 97, mỗi một cân dược liệu có thể kiếm được một hai ngàn đồng, tuổi thơ của mình chính là ngập trong mùi thảo dược thơm ngát"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Mình sinh non, lúc mẹ sinh ra mình liền chết. Ba rất yêu thương mình, dù cho kiếm tiền rất vất vả, cũng vẫn kiên trì lấy tất cả tiền để trị liệu căn bệnh tứ chi không cân đối cho mình"
Cơn mưa to đập vào mái ngói đại viện
Nguyễn Mộc Thanh
Nguyễn Mộc Thanh
(nhìn khuôn mặt nhỏ xanh tím của con gái, khó chịu cực kỳ) "Khương An lúc nhỏ trắng mịn nõn nà vô cùng đáng yêu, nếu không phải vì bệnh, hẳn sẽ là cô bé xinh đẹp nhất, sao mỗi ngày đều bị thương cơ chứ?!"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(Nhẹ giọng) Ba, sau này con sẽ hết bệnh thôi
Nguyễn Mộc Thanh
Nguyễn Mộc Thanh
(vội vàng gật đầu) An nói rất đúng, nhất định sẽ hết bệnh
Hai cha con cơm nước xong, Ba cô đi xem xét lại dược liệu. Trời mưa, phản ứng đầu tiên chính là đi đón con gái về nhà trước, mà đống dược liệu mới mua còn đang chồng chất ở dưới mái hiên, hắn sợ nó sẽ nảy mầm.
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(nhắm mắt lại làm thế nào cũng không ngủ được) "mình sợ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng lại thấy ba suy yếu nằm trên giường bệnh, trên người cắm các loại ống"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(che khuôn mặt lại, nghẹn ngào khóc lớn) "trở về thật tốt, thật sự là quá tốt! Khi đó mình rất sợ vừa mở mắt, người ba vì mình hy sinh cả đời liền thống khổ mà chết đi"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Trở về thật tốt, thật sự là quá tốt"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Hiện tại mình chín tuổi, vừa lúc là mùa hè tháng bảy năm 1997, mình đang học tiểu học, hiện tại trường học còn đang nghỉ hè. Ba vẫn còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, còn chưa bị bệnh viện thông báo bị xơ gan thời kì cuối, cái gì cũng còn kịp"
Mùa hạ thời tiết hay thay đổi, tối hôm trước vẫn còn mưa rền gió dữ, sáng hôm sau đã là trời quang mây tạnh.
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(ngồi dậy, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ cùng căn phòng nhỏ) "thật tốt, không phải nằm mơ"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(liền xuống giường soi gương)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"một bên mặt bị rách da, khuôn mặt trái xoan thảm không nỡ nhìn, khắp nơi đều là vết thương di bị té, chỉ có đôi mắt đào hoa ngập nước là có thể nhìn ra bộ dáng xinh đẹp sau này"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Khuôn mặt nhỏ nhắn này của mình bị giày vò nhiều như vậy, sau này cũng không bị hủy dung, thật là thần kỳ"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(đẩy cửa sổ ra)
Nguyễn Mộc Thanh
Nguyễn Mộc Thanh
(đẩy xe đạp đang định ra ngoài, ngồi lên xe) An, hôm nay ba phải ra ngoài có việc, ba đã nhờ dì Uyên chăm sóc con, con ăn cháo với trứng gà trên bàn trước đi, một lát nữa dì ấy sẽ sang đón con
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(gật đầu) Con biết rồi, gặp lại ba sau
Nguyễn Mộc Thanh
Nguyễn Mộc Thanh
(đạp xe rời đi)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(bước cùng tay cùng chân trở về bàn) "đây là khuyết tật mà mình sinh ra đã có, tư duy chậm chạp hơn một xíu so với bạn cùng tuổi, hành vi lâu lâu lại không theo kịp mệnh lệnh của đại não, cho nên đi trên đất bằng cũng có thể ngã"
Trên bàn quả nhiên có một chén cháo và trứng gà.
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(cầm chiếc muỗng nhỏ, từ từ ăn từng ngụm)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(nhìn trứng gà, thở dài) "những năm nhà nghèo khổ nhất, ba cũng không thiếu mình trứng gà cùng trái cây. Ba ngóng trông mình có thể khỏe mạnh trưởng thành"
Động tác của cô rất chậm, thế nên khi Tố Uyên tới, cô vẫn đang chậm rãi cắn trứng gà.
Trần Tố Uyên
Trần Tố Uyên
(lóe lên) "chà, mỗi buổi sáng đều thấy đứa nhỏ này ăn trứng gà, gia cảnh Nguyễn gia quả là không tồi"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(ngẩng mặt, dừng một chút, sửng sốt) Dì Uyên
Trần Tố Uyên
Trần Tố Uyên
(cười tủm tỉm gật đầu, đôi mắt nhỏ híp lại)
Trần Tố Uyên
Trần Tố Uyên
An, con cứ ăn từ từ đi, ăn xong dì sẽ dẫn con đi chơi
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(lại cúi đầu)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Tối qua mình chỉ nghĩ đến bệnh của ba, hiện tại thấy Tố Uyên mới cảm thấy rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi. Ví dụ như Tố Uyên, người phụ nữ đã từng là mẹ kế của mình"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Tố Uyên năm nay 31 tuổi, cùng tuổi với ba. Khuôn mặt tròn, dáng người mập mạp, bà ta vẫn luôn không gả ra ngoài được, sau đó lại thành mẹ kế của mình"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Mình biết nguyên nhân, bản thân thường xuyên bị ngã đến mặt mũi bầm dập, ba mặc kệ gió mưa đều phải ra ngoài bán thảo dược, trong nhà cần có một người phụ nữ chăm sóc mình"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Tố Uyên thường xuyên giúp đỡ chăm sóc mình, cho nên cuối cùng ba cưới Tố Uyên"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Nhưng sau khi kết hôn, Tố Uyên trở nên khắc nghiệt, năm ấy ba bị phát hiện là xơ gan, bà ta lập tức nháo lên đòi ly hôn, ba thành thật phúc hậu tất nhiên lựa chọn để bà ta đi"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Mình lúc ban đầu cho rằng dì Uyên nguyện ý chăm sóc mình là người tốt, mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, sợ làm phiền dì Uyên"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Nhưng sau đó lại ngẫu nhiên nghe được, thì ra mỗi tháng ba đều cho Tố Uyên một số tiền không nhỏ"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Người phụ nữ này không mang đến hạnh phúc cho gia đình mình mà còn làm cho gánh nặng trên vai ba mình càng thêm vất vả trầm trọng"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Lần này mình sẽ không để bà ta trở thành mẹ kế của mình lần nữa"
Khương An ăn cháo xong, Tố Uyên liền dẫn cô đến cửa hàng bán thức ăn sáng của bà ta. Ánh dương nhè nhẹ chiếu rọi, xuyên qua những thân cây cao lớn với những tán lá xanh um trong không khí lan tỏa mùi bánh bao thơm phức.
Tố Uyên đã bán hết, bà ta ngồi trong tiệm đóng đế giày.
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(giương mắt nhìn về phía đại viện)
Trương Chí Kiệt
Trương Chí Kiệt
(lắc đầu) Cái nhà mới tới thật quá ngược đãi trẻ con
NVP
NVP
(Vợ) Còn không phải sao, không cho cháu trai đi học còn bắt đi làm thuê cho Dương Minh. Dương Minh là người thế nào trong đại viện này ai mà không biết chứ. Bây giờ bởi vì mấy cái chén, thằng bé kia chịu tội thê thảm luôn.
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(Giật mình)
Trần Tố Uyên
Trần Tố Uyên
(ngửi thấy mùi bát quái) Lão Kiệt, hai người đang nói chuyện gì vậy?
Trương Chí Kiệt
Trương Chí Kiệt
(chỉ chỉ về phía bắc) Đang nói đứa trẻ nhà Trần gia kia kìa, hôm qua nó đẩy xe làm vỡ chén của Dương Minh, hôm nay Dương Minh đến đòi mợ nó bồi thường tiền. Cái bà ấy nào có chịu trả, bắt thằng bé quỳ xuống xin lỗi người ta
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(nhìn qua hướng đại viện phía bắc)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Quỳ xuống xin lỗi…"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Anh ta chính là Đăng Dương, tương lai là người đàn ông mà không người nào dám khinh thường"
Trần Tố Uyên
Trần Tố Uyên
(tắc lưỡi) Ai ôi, làm vỡ chén thì phải nhận sai chứ
Trương Chí Kiệt
Trương Chí Kiệt
(bị chọc giận, lười nói tiếp, thấy vợ mình còn muốn lý luận, vội vàng kéo vợ rời đi) Được rồi, bà tranh luận với cô ta làm gì
Trần Tố Uyên
Trần Tố Uyên
(buông đế giày xuống, muốn chửi một câu nhưng vừa thấy còn một cô bé đang ngồi bên cạnh liền ngượng ngùng thu hồi động tác)
Trần Tố Uyên
Trần Tố Uyên
(muốn đi xem “náo nhiệt”) An, con có muốn đi xem không?
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(gật đầu) Đi ạ
Trần Tố Uyên
Trần Tố Uyên
(nắm tay, bế cô lên)
Còn chưa tới gần cửa hàng tạp hóa của Dương Minh, xa xa đã thấy một đám người vây quanh. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ nói nhỏ.
Đặng Mai Tuyết
Đặng Mai Tuyết
Dương Minh, ông đừng có mà làm quá, dù sao Đăng Dương cũng quỳ xuống xin lỗi rồi. Ông đòi tiền tôi cũng không có, muốn người thì đem nó đi đi, một ngày tiền công của nó là tám đồng, để nó chuyển hàng cho ông đi. Còn tiền công mấy ngày trước thì đưa cho tôi!
Trịnh Dương Minh
Trịnh Dương Minh
Ông đây khinh, mày còn muốn tiền, có tin tao đánh chết con đàn bà thối tha mày không!
Đặng Mai Tuyết
Đặng Mai Tuyết
Mày dám!
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(liếc mắt liền thấy cậu thiếu niên quỳ trước cửa tiệm)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(co rúm lại)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Thượng Long từng nói, thời niên thiếu anh trai cậu thật sự rất khổ"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Nhưng đến tột cùng khổ nhiều thế nào, hiện giờ mình mới chân chính hiểu rõ"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(Trên trán đều là mồ hôi lạnh, chảy xuống chiếc áo xanh xám của anh)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(khuất nhục quỳ gối giữa đám người, tấm lưng thẳng đã có chút hơi cong)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Năm nay anh mười hai tuổi, vốn dĩ nên là độ tuổi vô pháp vô thiên nhất, nhưng lại có người không ngừng đánh đập thân thể còn chưa trưởng thành của anh"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Tối qua bị đánh đập cũng không khiến anh ngã xuống, hôm nay anh vẫn như cũ bị buộc quỳ xuống xin lỗi"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(run rẩy, nhìn vào đôi mắt anh)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(bỗng có chút hối hận) "mình đã nói với chính mình không nên xen vào việc của người khác. Mình không nên có bất cứ liên hệ gì với Trần gia bọn họ nữa, mặc kệ là Đăng Dương lạnh nhạt ngạo mạn, hay là tiểu biến thái Thượng Long"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Nhưng vào buổi hè sớm này, mình không thể không động tâm với ánh mắt tĩnh mịch của Đăng Dương"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Anh mới mười hai tuổi!"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Thượng Long từng nói, anh cậu ta chán ghét mình, cho nên anh không nhìn mình, không cười với mình, cũng không muốn nói chuyện với mình"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Đăng Dương cũng đã lãnh đạm nói, bất luận khi nào, cách anh xa một chút chính là báo đáp tốt nhất rồi"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Rốt cuộc là chán ghét mình nhiều thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy! Mình rõ ràng cái gì cũng chưa làm qua"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Lúc ấy mình tôn trọng ý Đăng Dương, chỉ xa xa lễ phép mà khom lưng cảm tạ bọn họ đã cứu giúp ba mình"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(cắn hàm răng sữa còn chưa thay hết)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(nghiêng người quay đầu đi)
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
"Đừng quan tâm đừng quan tâm! Đàn ông Trần gia đều không dễ chọc, mệnh anh cứng như vậy, sau này còn giúp đỡ ép mình gả cho Thượng Long mà"
Nguyễn Khương An
Nguyễn Khương An
(quay đầu) Đừng cãi nữa! Người làm vỡ chén không phải là anh ấy!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(chậm rãi ngẩng đầu nhìn tới hướng cô)
Lúc đó gió hạ nhu hòa, ánh dương rực rỡ rơi xuống đầy đất.
Hot

Comments

☄. *. Peronaa⋆·˚ ༘

☄. *. Peronaa⋆·˚ ༘

ơ bạn này viết hayy mà sao flop thé huhu

2025-06-25

0

Toàn bộ
Chapter
1 C1: Trở về 9 tuổi
2 C2: Quỳ xuống
3 C3: Sợ
4 C4: Chim cánh cụt nhỏ
5 C5: Răng sữa
6 C6: Khốn khổ
7 C7: Đập nồi dìm thuyền
8 C8: Cô gái tốt
9 C9: Trăng khuyết
10 C10: Mềm lòng
11 C11: Chúng ta còn trẻ
12 C12: Lật tẩy
13 C13: Chán ghét
14 C14: Anh cõng em
15 C15: Bánh trung thu
16 C16: Lớn lên
17 C17: Một chút động tâm
18 C18: Tiểu nữ thần
19 C19: Tức giận
20 C20: Không xấu
21 C21: Tiểu yêu tinh
22 C22: Nhìn nhau
23 C23: Yếu đuối
24 C24: Tàn nhẫn độc ác
25 C25: Hung ác nham hiểm
26 C26: Trân bảo
27 C27: Chán ghét
28 C28: Chó điên
29 C29: Hèn mọn
30 C30: Đừng yêu sớm
31 C31: Lạnh nhạt
32 C32: Huy hoàng
33 C33: Ánh trăng sáng
34 C34: Trở về
35 C35: Người trong lòng
36 C36: Xấu tính
37 C37: Tâm ý
38 C38: Yêu thích
39 C39: Ngốc hay không?
40 C40: Ôm ấp
41 C41: Kem
42 C42: Hoa đào
43 C43: Quỳ dưới váy
44 C44: Chọn ai
45 C45: Ghen tị
46 C46: Tiên sinh
47 C47: Chết
48 C48: Quá khứ
49 C49: Về nhà
50 C50: Xoa dịu
51 C51: Người ngoài cuộc
52 C52: Ánh trăng
53 C53: Sinh nhật
54 C54: Thu hút
55 C55: Bảo vệ
56 C56: Bạn trai
57 C57: Khẽ hôn
58 C58: Thích
59 C59: Yêu
60 C60: Cô ấy rất tốt
61 C61: Năm mới
62 C62: Ràng buộc
63 C63: Cố chấp
64 C64: Muốn cái gì
65 C65: Đừng khóc
66 C66: Gắn bó
67 C67: Anh có yêu em không?
68 C68: Tức giận
69 C69: Nghịch phong phiên bàn
70 C70: Tình Yêu
71 C71: Đừng đi
72 C72: Thần
73 C73: Kẻ lừa đảo
74 C74: Nói dối
75 C75: Yêu em
76 C76: Trưởng thành
77 C77: Anh ấy rất tốt
78 C78: Tự mình lắng nghe
79 C79: Cầu hôn
80 C80: Sổ hộ khẩu
81 C81: Yêu anh
82 C82: Lựa chọn
83 C83: Ôn nhu
84 C84: Chủ động
85 C85: Đừng đi
86 C86: Kết cục
Chapter

Updated 86 Episodes

1
C1: Trở về 9 tuổi
2
C2: Quỳ xuống
3
C3: Sợ
4
C4: Chim cánh cụt nhỏ
5
C5: Răng sữa
6
C6: Khốn khổ
7
C7: Đập nồi dìm thuyền
8
C8: Cô gái tốt
9
C9: Trăng khuyết
10
C10: Mềm lòng
11
C11: Chúng ta còn trẻ
12
C12: Lật tẩy
13
C13: Chán ghét
14
C14: Anh cõng em
15
C15: Bánh trung thu
16
C16: Lớn lên
17
C17: Một chút động tâm
18
C18: Tiểu nữ thần
19
C19: Tức giận
20
C20: Không xấu
21
C21: Tiểu yêu tinh
22
C22: Nhìn nhau
23
C23: Yếu đuối
24
C24: Tàn nhẫn độc ác
25
C25: Hung ác nham hiểm
26
C26: Trân bảo
27
C27: Chán ghét
28
C28: Chó điên
29
C29: Hèn mọn
30
C30: Đừng yêu sớm
31
C31: Lạnh nhạt
32
C32: Huy hoàng
33
C33: Ánh trăng sáng
34
C34: Trở về
35
C35: Người trong lòng
36
C36: Xấu tính
37
C37: Tâm ý
38
C38: Yêu thích
39
C39: Ngốc hay không?
40
C40: Ôm ấp
41
C41: Kem
42
C42: Hoa đào
43
C43: Quỳ dưới váy
44
C44: Chọn ai
45
C45: Ghen tị
46
C46: Tiên sinh
47
C47: Chết
48
C48: Quá khứ
49
C49: Về nhà
50
C50: Xoa dịu
51
C51: Người ngoài cuộc
52
C52: Ánh trăng
53
C53: Sinh nhật
54
C54: Thu hút
55
C55: Bảo vệ
56
C56: Bạn trai
57
C57: Khẽ hôn
58
C58: Thích
59
C59: Yêu
60
C60: Cô ấy rất tốt
61
C61: Năm mới
62
C62: Ràng buộc
63
C63: Cố chấp
64
C64: Muốn cái gì
65
C65: Đừng khóc
66
C66: Gắn bó
67
C67: Anh có yêu em không?
68
C68: Tức giận
69
C69: Nghịch phong phiên bàn
70
C70: Tình Yêu
71
C71: Đừng đi
72
C72: Thần
73
C73: Kẻ lừa đảo
74
C74: Nói dối
75
C75: Yêu em
76
C76: Trưởng thành
77
C77: Anh ấy rất tốt
78
C78: Tự mình lắng nghe
79
C79: Cầu hôn
80
C80: Sổ hộ khẩu
81
C81: Yêu anh
82
C82: Lựa chọn
83
C83: Ôn nhu
84
C84: Chủ động
85
C85: Đừng đi
86
C86: Kết cục

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play