Trên màn hình, dòng tin nhắn anh gửi cho Hạ Vy vẫn sáng rõ — dịu dàng, ân cần đến nhói lòng. Em lặng nhìn, ước gì một lần thôi, những lời ngọt ngào ấy được viết ra… là dành cho em.
Hoàng Đức Duy
//Gọi cho An//
Đặng Thành An
A nhô?
Hoàng Đức Duy
Tao này.
Đặng Thành An
À, Duy
Đặng Thành An
Quên điện thoại hả?
Hoàng Đức Duy
Đúng ời, tao qua lấy nha.
Đặng Thành An
Qua lẹ nha.
Đặng Thành An
//Cúp máy//
Hoàng Đức Duy
//Đưa điện thoại cho anh//
Hoàng Đức Duy
Em đi lấy nhé.
Anh khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô gái ấy, như thể cả thế giới này chỉ còn mỗi mình nàng trong mắt anh.
Hoàng Đức Duy
//Khẽ thở dài//
Hoàng Đức Duy
"Chắc em nên buông bỏ thật rồi.."
Hoàng Đức Duy
//Rời đi//
_
Đến nhà An.
Hoàng Đức Duy
//Bấm chuông//
Hoàng Đức Duy
An!!
Đặng Thành An
//Chạy ra//
Đặng Thành An
//Đưa điện thoại cho Duy//
Đặng Thành An
Nè trả bạn!
Hoàng Đức Duy
Tui cảm ơn nho hìi
Đặng Thành An
Mà cần tao đưa về luôn không?
Hoàng Đức Duy
Thôi, để tao gọi Quang Anh.
Đặng Thành An
Um, vậy cũng được.
Đặng Thành An
//Đi vào nhà//
_
Hoàng Đức Duy
//Gọi cho Quang Anh//
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
//Gọi thêm lần nữa//
Âm thanh vô cảm ấy lại vang lên lần nữa — 'Thuê bao quý khách...' — như vết cứa lạnh buốt vào tim em.
Mưa bất chợt đổ xuống, rơi nhẹ trên vai – như thể bầu trời cũng hiểu lòng em.
Hoàng Đức Duy
Lại phải nhờ An vậy..
Em đứng trước cửa nhà An, do dự đôi chút. Dẫu chẳng hề muốn, nhưng có lẽ… đây là lựa chọn an toàn nhất em còn lại lúc này.
Đặng Thành An
Lại tới tay tao rồi à?
Hoàng Đức Duy
//Giật mình//
Hoàng Đức Duy
//Cười nhẹ// Chắc vậy rồi..
Đặng Thành An
//Gọi điện thoại cho ai đó//
Đặng Thành An
Tao gọi người rồi.
Đặng Thành An
Đứng đây đợi nháa
Hoàng Đức Duy
Ơ, chứ không phải mày đưa tao về à?
Đặng Thành An
Tui không rảnhh..
Đặng Thành An
Thôi, tui đứng đợi với bạn mà.
Hoàng Đức Duy
//Bĩu môi//
_
Một lúc sau, chiếc xe màu trắng dừng lại trước cổng. An vội dặn dò Duy vài ba điều rồi đi vào nhà.
Đặng Thành An
Không yêu được Quang Anh nữa thì bỏ nháa!
Hoàng Đức Duy
//Cười nhẹ rồi gật đầu//
Trần Đăng Dương
//Hạ cửa kính xe xuống//
Hoàng Đức Duy
//Mở cửa rồi bước vào//
Trần Đăng Dương
Em là Duy, bạn của An nhỉ?
Hoàng Đức Duy
Vâng.
Hoàng Đức Duy
Nhà em ở-..
Trần Đăng Dương
Anh biết mà.
Hoàng Đức Duy
Hả? Sao anh biết thế?
Trần Đăng Dương
Nãy An nói cho anh rồi.
Lần đầu chạm mặt, nhìn Dương đã khiến Duy ngẩn ngơ. Vẻ đẹp ấy, như một điều gì đó khiến người ta chẳng nỡ rời mắt.
Comments