Thế Giới Mà Chị Yêu Em [ GL]
chap2: Hơi ấm
Lư Nhã Vi(em)
* Đây là... đâu?*
mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh, tay em muốn đưa lên để kiểm tra bản thân nhưng khi nhìn lại
sao em lại ở đây, em nhớ em đang ở nhà, nằm dưới đất
nhưng giờ em lại trên giường bệnh
Lư Nhã Vi(em)
* không lẽ là mẹ..?*
Lư Nhã Vi(em)
* cũng không thể vì mẹ có bao giờ để ý mình đâu?...*
Lư Nhã Vi(em)
* chỗ này là bệnh viện sao? ai đưa mình vào đây vậy nhỉ?*
em không suy nghĩ nữa vì đầu đau quá, nghĩ nữa não em sẽ cháy CPU mất
Từ xa có thể nghe thấy tiếng chân lộp cộp của bác sĩ hay ai đó, em quay đầu ra cửa phòng
căn phòng này khá nhỏ nhưng tiện nghi, bức tường trắng xóa, em thấy cánh cửa được đẩy ra, người đàn ông khoác chiếc áo trắng bước vào
Bác sĩ
cháu thấy còn đau ở đâu không
chứ kịp dứt câu, đầu em lại bị một trận đau ập tới, đau như búa bổ
Bác sĩ
ây ây! đừng có cử động! không cần trả lời tôi ngay đâu
Bác sĩ
cháu bị thương không nhẹ đâu...
Bác sĩ
cháu... cháu lắng nghe tôi nói nhé, bình tĩnh nhé?
Bác sĩ
cháu bị gãy xương ngón út ở tay, chân gãy 2 ngón, lưng cháu chịu tổn thương, vai khâu 4 mũi, bụng khâu 2 mũi, cháu bị viêm dạ dày rất nghiêm trọng
Lư Nhã Vi(em)
* vãi!? cỡ đó luôn hả??*
đúng, trước kia em từng bị đánh rất nhiều nhưng em không để tâm đến nó em luôn coi đó như vét thương nhỏ
những lần bụng đau quặng em chỉ nghĩ là bản thân không ăn nên đói mới vậy
giờ nghe bác sĩ liệt kê bệnh, mặt cô biến sắc, cánh tay thả lỏng bổng không khống chế mà xiết chặt
Lư Nhã Vi(em)
ai đứa cháu tới đây vậy ạ?
Bác sĩ
có một cô gái tầm 16-17 tuổi gì đó đưa cháu đến
Bác sĩ
mà lúc đó tôi thấy cô bé hoảng lắm, miệng hoảng loạng kêu y tá mãi
Bác sĩ
tay con bé nhuộm đỏ cả mảng quần áo cũng dính be bét
Bác sĩ
sau đó có một cô gái đến thanh toán toàn bộ tiền viện phí cho cháu
Bác sĩ
hình như cô ấy quen cô bé đã mang cháu vào đây
Lư Nhã Vi(em)
ồ...cháu cản ơn
bác sĩ vội vã bước ra khỏi phòng bệnh
ánh ban chiều đã rọi xuống, giờ chắc tầm 16-17h chiều gì đó
Lư Nhã Vi(em)
*ai vậy ta?*
suy nghĩ mãi không ra, cô ngồi dậy, tay bị băng bó cột lại một đống
người chằn chịt bầm tím chỗ được che bằng băng gạc chỗ để hở ra những vết tím bầm
em nghe tiếng chân bước đến cửa
Lư Nhã Vi(em)
* chẳng phải bác sĩ đi rồi sao?*
Tạ Dư Châu( cô)
// đẩy cửa bước vào//
Lư Nhã Vi(em)
* ai vậy?*...
Lư Nhã Vi(em)
Chào? chị là?-...
Tạ Dư Châu( cô)
giới thiệu chị là Tạ Dư Châu
Tạ Dư Châu( cô)
chị là người đưa em đến đây, chị là hành xóm mới của em
em nhớ ra mới hôm kia có một nhà đã chuyển đến khu em sống
hàng xóm nói nhà đó rất giàu
Lư Nhã Vi(em)
Em là Lư Nhã Vi, xin cảm ơn chị
Tạ Dư Châu( cô)
không có gì // mĩm cười nhẹ//
Tạ Dư Châu( cô)
em muốn ăn gì không?
cô nhìn em, khắp người đầy băng gạc và vết thương trên đầu là quấn một bên mắt phải
cô nhìn mà không dám tưởng tượng em đã trải qua những gì
Lư Nhã Vi(em)
em..em không đói..
Tạ Dư Châu( cô)
// đi lại giường em//
Tạ Dư Châu( cô)
ăn đi, chị không lấy tiền đâu mà lo // đưa hộp cháo cho em//
Tạ Dư Châu( cô)
thôi chị đút luôn cho
Lư Nhã Vi(em)
* cái qq gì vậy!?*
Lư Nhã Vi(em)
*đùa người à?*
Lư Nhã Vi(em)
chị bao nhiêu tuổi?
Tạ Dư Châu( cô)
còn em? // đưa tay mở hộp cháo, kéo cái ghế kế bên đầu giường//
Tạ Dư Châu( cô)
lớp 10 sao trường nào vậy.??
Tạ Dư Châu( cô)
trường V à?
Lư Nhã Vi(em)
vâng?...vâng
Tạ Dư Châu( cô)
Thật sao! chị cũng học trường đó
Tạ Dư Châu( cô)
chị mới chuyển vô
Tạ Dư Châu( cô)
trước chị học trường Z
Lư Nhã Vi(em)
* cô ấy nói nhiều quá ha?..*
Tạ Dư Châu( cô)
này ăn đi // đưa muỗng cháo lên thổi//
Lư Nhã Vi(em)
em tự ăn được..../////
Tạ Dư Châu( cô)
còn tay đâu?// cười //
em nhớ ra rằng bản thấy hai tay đã bó bột hết rồi chết tiệt, di chuyển ngón tay còn khó nói gì đến cầm muỗng
Tạ Dư Châu( cô)
há ra đi chị đút
Lư Nhã Vi(em)
//há miệng//
muỗng cháo nóng hổi cứ thế vào miệng em, lần đầu em cảm nhận được có người chăm sóc lại tốt đến vậy
nhưng...sao cô lại tốt với em?
nghĩ kĩ lại chẳng thể hiểu thôi thì cứ ăn đã rồi hỏi sau
từ bên ngoài cửa, ánh mắt của một người phụ nữ đứng nhìn hai cô bé đang thân thiết trước mắt
Mẹ ( cô)
ha- con bé thật sự....thích con của cô ấy sao?
Mẹ ( cô)
thôi kệ đi...cho con bé không gian riêng vậy
bóng dáng ấy lướt đi nhanh chẳng để lại gì, gương mặt vẫn không biến sắc chỉ có suy nghĩ trong đầu là không biết nên ứng xử sao cho phải
tay bà nắm chặt rồi thả ra
chap này dài ha mấy ní:)))
Comments