[RhyCap] Cà Phê Một Ngụm, Truyện Một Trang
Phép Toán.
“Từng là lẽ sống đời nhau, giờ là nước mắt niềm đau.”
Mưa lạnh, nhỏ, dai dẳng như một bản nhạc buồn kéo dài không điểm dừng.
Quang Anh đứng trước cánh cửa cũ kỹ của phòng 203, khu tập thể gần hồ Trúc Bạch.
Anh không gõ. Cửa đã khóa.
Không còn ai bên trong để mở nữa.
Chỉ còn mùi gỗ ẩm và chút âm thanh xào xạc của lá phong giả treo trước cửa.
Nguyễn Quang Anh
Ngày trước em từng nói, nếu anh đến muộn, cứ lấy chìa khóa dưới chậu cây xương rồng.
Quang Anh khẽ nhấc chậu cây.
Hoàng Đức Duy
Anh biết không, mỗi phím đàn em chạm vào… đều là tiếng tim em khi anh đến gần.
Hoàng Đức Duy
[mỉm cười, tay lần mò trên đàn]
Nguyễn Quang Anh
Vậy em không sợ lạc nốt à?
Hoàng Đức Duy
Có anh, em không sợ gì cả.
Hoàng Đức Duy
[cười, nhỏ giọng]
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu một ngày, anh không còn nghe thấy em chơi đàn nữa… thì đừng buồn lâu quá nhé?
Nguyễn Quang Anh
[khựng lại, ngón tay ngừng gõ bảng tính]
Nguyễn Quang Anh
Em đang nói linh tinh gì đấy?
Hoàng Đức Duy
Em chỉ sợ thôi.
Hoàng Đức Duy
Em mơ, trong mơ em lạc mất anh.
Quang Anh ngồi trong căn phòng trống, mở hộp đàn cũ của Duy.
Có một bản nhạc viết tay, chỉ nửa chừng.
Những nốt cuối ngập ngừng, như người viết chưa kịp rơi nước mắt đã bị kéo khỏi thế gian.
Bên dưới là dòng chữ nguệch ngoạc.
🎼: Tình yêu giờ như phép toán – chia đôi giấc mơ thành hai…
Quang Anh cầm lên, lòng như có ai đục từng nhịp một.
🎼: Em từng là lẽ sống đời anh… giờ là nước mắt niềm đau…
Lê Minh Phong
Em ấy mất vì suy dinh dưỡng cấp.
Lê Minh Phong
Duy giấu cả bệnh suy thận, lẫn việc bỏ điều trị.
Lê Minh Phong
Em ấy không muốn anh phải lo.
Lê Minh Phong
Vì em ấy biết anh đang đứng trước một đề cử Nobel.
Lê Minh Phong
Duy từng nói: “Anh ấy là ánh sáng cuối cùng em thấy, em không muốn thứ ánh sáng đó bị kéo vào bóng tối của em…”
Nguyễn Quang Anh
[bật cười, cười đến nghẹn họng]
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết không… khi một nhà toán học không còn tìm ra lời giải, họ không tuyệt vọng.
Nguyễn Quang Anh
Họ sẽ quay lại, từ phương trình đầu tiên.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng lần này… chẳng còn gì để quay lại nữa.
Quang Anh trình bày tại hội nghị quốc tế, nhưng không một ai nhớ bài toán đột phá của anh.
Người ta chỉ nhớ rằng, anh đã chơi bản "D major – Nocturne of Blue" trên piano, bản nhạc dang dở của Duy – khi bịt mặt.
Sau đó, anh bỏ nghề. Về lại Hà Nội.
Mỗi ngày, anh đến quán cà phê cũ Duy từng ngồi chơi đàn.
Dành trọn buổi sáng viết tiếp những dòng nhạc cũ.
Cô Lệ mang cho anh cốc trà nóng, giọng run run.
Cô Lệ
Duy bảo tôi, nếu sau này thằng bé không còn, cậu đừng đi tìm lời tạm biệt.
Cô Lệ
Vì thằng bé đã chào cậu cả cuộc đời rồi.
Chiều hôm đó, khi nắng vừa chạm xuống mặt hồ, Quang Anh mở bản nhạc cuối cùng Duy viết, thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Phía trước bầu trời tương lai, mong em hãy giữ…
Nguyễn Quang Anh
Tập quên đi quá khứ…
Nguyễn Quang Anh
Đừng bận tâm với những chuyện cũ qua rồi…
Nguyễn Quang Anh
Muộn phiền hòa tan thật mau…
Không phải vì nỗi đau đã nguôi.
Mà bởi vì với người ở lại, nước mắt đôi khi là phép toán… không còn dấu bằng.
🐋: ý tưởng từ bài hát "Tình Yêu Phải Đâu Phép Toán" của Daa Major và Quang Hùng MasterD.
Comments
Ngọc Ngân,Hoài Băng,Hoàng Ngân
"Em noi em muon em muon co duoc tinh yeu"... Bắt đền Sốt với nhạc kéo tâm trạng Bông!!
2025-04-24
1
Cạp Cạpp🐑⚡
+1 bài hát vào list nhạc💙
2025-05-09
2
Lambxingiu🌷
văn phong đọc cuốn quá chị oi
2025-04-24
2