Sáng sớm. Lục Tĩnh Hạ vẫn còn ngủ trên giường, bất ngờ tiếng điện thoại lại reo lên đánh thức cô…
- Tĩnh Hạ, cậu đã dậy chưa?
Cứ tưởng là người lạ, nào ngờ là người quen… Đối phương không ai khác chính là Trình Thiên.
- Tớ muốn mời cậu một lát đi ăn sáng được không?
Cô vẫn còn nằm trên giường, nghe thấy anh muốn hẹn mình ra ngoài liền không biết làm gì hơn ngoài việc biện lí do từ chối khéo…
- Sáng trưa chiều tối tớ đều bận. Nguyên một tuần này, ngày nào tớ cũng bận.
Tưởng rằng đêm qua đã nói hết tất cả, anh biết được sẽ xem chuyện kia như chưa từng xảy ra.
Nào người người này lại bám dai đến mức có thế nào cũng không từ bỏ chuyện theo đuổi cô…
- Không thể nào cậu bận nhiều như vậy được. Tĩnh Hạ, tớ có chuyện quan trọng muốn nói…
Mặc kệ anh chủ động lên tiếng, cô vậy mà lại im lặng một lúc lâu. Đến khi suy nghĩ kĩ càng rồi mới trả lời:
- Vậy cậu nói qua điện thoại đi.
Người bên kia muốn gặp riêng cô để nói chuyện vậy mà Tĩnh Hạ lại không tinh ý muốn anh nói qua điện thoại…
- Chuyện này phải nói riêng mới được.
Thật không biết chuyện gì lại thần thần bí bí làm cho cô thắc mắc. Người con gái ấy từ từ tỉnh dậy rồi không nói gì nữa.
Trình Thiên thấy phía đầu dây bên kia không nói gì, anh cũng không hỏi nữa. Bầu không khí lúc này vô cùng im ắng, đợi một lúc mới nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng của cô.
- Cậu muốn hẹn tớ để làm gì? Chẳng phải tối qua đã nói hết rồi sao?
Biết được tâm trạng của cô không được tốt Trình Thiên vậy mà vẫn chưa từ bỏ, ngược lại còn giả vờ không biết gì ôn nhu cất tiếng:
- Hôm qua tớ đã nói bản thân vẫn cơ hội. Tĩnh Hạ, cậu thật sự không cho tớ theo đuổi cậu sao?
Quanh đi quẩn lại chuyện anh muốn nói cũng là chuyện này. Cô thật sự chẳng biết một người ít nói như mình thì có gì để anh theo đuổi…
Với tính cách của người kia, cô không tin lại có thể nghiêm túc theo đuổi mình. Tĩnh Hạ thở một hơi rồi cũng đành đồng ý.
- Được, chúng ta gặp nhau đi.
Nhận được lời đồng ý, Trình Thiên vậy mà nhếch môi cười, dường như trong thâm tâm đang có tính toán cho kế hoạch của bản thân. Cuối cùng mới ôn nhu cất lời:
- Vậy tớ qua đón cậu.
...----------------...
Chín giờ sáng, Trình Thiên diện trên người trang phục chỉn chu rồi chạy xe đợi ở trước cửa nhà cô.
Hôm nay không phải là một ngày trọng đại, vậy mà anh ăn mặc như vậy làm cô tưởng người này là đi dự tiệc…
Vừa thấy cô bước ra, anh đã nhanh chóng mở cửa xe cho cô. Lần này đã rút kinh nghiệm, dù thế nào cũng không cho Lục Tĩnh Hạ có cơ hội từ chối.
Cứ tưởng chỉ có thế thôi, nào ngờ cô đang ngồi yên vị kế bên ghế lái thì bất ngờ người bên cạnh lại đưa tay cài thắt dây an toàn lại cho cô.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngưng đọng. Hai gương mặt rất gần nhau, nếu bản thân không tránh đi có lẽ một chút nữa sẽ chạm môi…
Ở khoảng cách thế này, cô nghe rất rõ tiếng nhịp tim vang lên từng hồi của đối phương. Trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ anh đang căng thẳng sao?
- Trình Thiên, cái này không cần phiền đến cậu.
Cô nghiêng mặt hướng ra cửa sổ, đôi mắt không dám nhìn người trước mặt. Trình thiếu như nhận ra hàm ý trong câu nói của người con gái ấy nên dừng lại hành động vừa rồi.
Sau đó anh không nói gì nữa mà khởi động xe chạy đi. Trên con đường dài, hai người không ai chịu mở lời. Cô nghĩ đối phương giận nên cũng quyết định im lặng…
...----------------...
Vừa đến nơi, người họ Trình lúc này không còn tinh tế giống khi nãy mà mở cửa xe bước thẳng vào bên trong một nhà hàng rộng lớn.
Mặc kệ cô đứng đó không hiểu gì, anh vẫn đi nhanh không có ý định dừng lại đợi.
Biết anh như vậy, Lục Tĩnh Hạ cũng không lên tiếng nói. Có lẽ cả hai đang muốn thi xem ai là người có bướng bỉnh hơn…
- Trình thiếu, cậu đã đặt bàn trước chưa? Cậu đi mấy người?
Anh là khách quen của nhà hàng này nên vừa bước vào đã có quản lí ra tiếp đón.
Có điều nhìn thấy cô đi ở phía sau, người quản lí lại vờ như không biết mà còn hỏi.
Cứ nghĩ anh sẽ trả lời là đi hai người. Nào ngờ như muốn chọc tức cô nên thẳng thừng nói:
- Một mình tôi.
Câu trả lời chỉ ba chữ nhưng làm cho ai ở đó cũng trố mắt nhìn. Không ngờ ở nơi đông người, anh không cần giữ thể diện cho cô…
Chơi thân lâu năm, lần đầu thấy Trình Thiên như thế này. Dù cô đứng ở phía sau thì anh lại xem như người vô hình.
Người mời Tĩnh Hạ đến đây là anh, người muốn nói chuyện cũng là anh. Cuối cùng bây giờ lại giả vờ không quen biết nhau. Thử tự hỏi con người này là đang muốn làm gì…?
- Tôi là bạn cậu ấy, chúng tôi đi hai người.
Bị dồn vào đường cùng, cô không còn cách nào ngoài tự mình mở lời. Giọng nói nhẹ nhàng, anh nghe thấy còn nhếch môi đùa cợt.
- Xin lỗi tiểu thư, tôi thật sự không quen biết cô.
Một câu lạnh lùng được thốt ra từ miệng anh, làm cho ai nhìn thấy cũng nghi ngờ về lời nói của Lục Tĩnh Hạ khi nãy.
Xem ra đúng như bản thân nghĩ, với một người như anh chắc chắn sẽ không dễ dàng gì có tình cảm với mình…
Đôi môi đỏ mím chặt, không tin được người mình xem là bạn lại để lộ bộ mặt khác sớm như vậy.
Cô không nói gì nữa mà xoay lưng dứt khoát rời đi. Dù gì không có tình cảm nên chính mình cũng không cần phải hi vọng.
Updated 51 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Khó hiểu mục đích của TT nha
2025-04-25
0