[AtsuKita] Đền Thờ Của Cáo - Thần Inari!
Chapter 3
Atsumu ngồi trên bậc thềm, nhìn quanh đền, lòng ngổn ngang khó hiểu. Mấy cái đền cổ trong phim ảnh đâu có sinh vật lạ lùng như vầy… Còn đây, quạ nói chuyện, cáo hóa hình người, toàn bộ như bước ra từ truyện dân gian.
Miya Atsumu
Biết vậy hồi nãy không đi lạc...
Hinata chống cằm, vẫn chưa chịu buông tha, cười toe toét
Hinata Shoyo
Nè, ở lại đây luôn đi! Vui lắm!
Miya Atsumu
//lườm// Tôi là người thường đó. Ở đây đâu có chỗ cho người thường chen vô…
Hitoshi Ginjima
//ngáp dài, gật gù// Được chứ. Tụi tôi đâu kỳ thị người đâu.
Suna Rintarou
//lườm thêm// Miễn đừng làm phiền là được.
Đang trò chuyện thì cánh cửa nhà chính mở ra nhẹ nhàng, phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ. Ánh sáng đèn lồng ấm áp hắt ra ngoài. Trong khung cửa, một dáng người đứng thẳng, áo vạt dài trắng muốt, tóc bạc nhạt như sương đêm.
Atsumu ngước lên. Ánh mắt cậu va vào đôi mắt nâu trầm của Kita Shinsuke – người quản đền.
Kita Shinsuke
//giọng trầm, bình thản// Ồn quá.
Gió đêm thổi qua, kéo theo mùi gỗ mục và hương trầm nhè nhẹ. Đôi mắt Kita nhìn qua từng người một, dừng lại lâu hơn nơi Atsumu. Ánh mắt ấy không lạnh lùng, cũng chẳng hiếu kỳ — chỉ lặng lẽ, như nhìn thấy mọi thứ cậu đang giấu.
Miya Atsumu
//nuốt nước bọt, khẽ lầm bầm// Đẹp trai quá… chết tiệt…
Kita Shinsuke
Cậu là người lạc đường?
Miya Atsumu
Ờ… ờ. Đúng vậy…
Kita bước xuống từng bậc thềm, động tác nhẹ nhàng mà vững chãi. Đến khi đứng trước mặt Atsumu, cậu đưa tay ra.
Kita Shinsuke
Vào trong đi. Đêm rừng lạnh lắm.
Atsumu nhìn bàn tay ấy. Gầy gò nhưng mạnh mẽ, đầu ngón tay thon dài, vương chút bụi than của đèn lồng. Cậu chần chừ một nhịp, rồi cũng đưa tay ra nắm lấy.
Bàn tay Kita ấm. Ấm đến mức khiến trái tim Atsumu bỗng thắt lại.
Atsumu theo bước Kita vào trong. Căn phòng gỗ nhỏ, sáng lên bởi ánh đèn lồng treo lơ lửng. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rừng và mùi gỗ thơm dịu.
Kita đưa cho cậu một cái chăn mỏng, rồi chỉ góc phòng trải sẵn đệm rơm
Kita Shinsuke
Chỗ đó, cậu có thể nằm tạm. Mai rồi tính.
Cậu ngồi xuống, tay nắm mép chăn, mắt lơ đãng nhìn bóng lưng Kita đang châm thêm dầu đèn.
Miya Atsumu
//thầm nghĩ// “Không khí này... cứ yên bình quá đáng. Cảm giác như… mình không nên ở đây."
Kita Shinsuke
//vẫy đứng yên, bỗng hỏi// Cậu nghĩ gì mà thở dài dữ vậy?
Miya Atsumu
//giật mình// Không… không có gì. Chỉ là... cảm giác mình bị kỳ cục sao ấy...
Kita Shinsuke
//quay lại nhìn cậu, giọng không gắt cũng không dịu// Kỳ cục sao? Vì cậu là người à?
Miya Atsumu
//gãi đầu// Ờ thì… mọi người đều là mấy cái kiểu "không giống người bình thường". Chỉ có tôi là... khác biệt.
Kita Shinsuke
Nơi này từ đầu đã không phải chốn bình thường. Nếu đã đặt chân vào, tức là có duyên...
Miya Atsumu
Duyên gì mà dúi đầu vô rừng lạc đường rồi suýt bị cáo ăn thịt…
Kita Shinsuke
//nhếch môi khẽ// Nếu Suna muốn ăn cậu, giờ này cậu không còn ngồi đó được đâu.
Atsumu nghẹn họng. Cậu thấy... hình như đó là lần đầu tiên Kita Shinsuke nở một nụ cười nhỏ xíu. Không rõ vì trêu cậu, hay vì điều gì khác.
Miya Atsumu
…Cậu cười rồi đó nha.
Miya Atsumu
Có mà. Cũng đẹp nữa, ghét ghê…
Kita không đáp. Nhưng ánh đèn lồng khẽ lay động, phản chiếu lên mắt cậu ánh sáng dịu dàng đến lạ.
Đêm hôm đó, Atsumu nằm quay mặt vào tường, trùm chăn tới mũi. Cậu không ngủ được. Ngoài sân, tiếng quạ cãi nhau loáng thoáng – chắc là Kageyama đang quát Hinata. Trong lòng Atsumu lại thấy... hình như có chút gì đó đang trỗi dậy.
Miya Atsumu
//lẩm bẩm// Chết tiệt... kiểu người như vậy, dễ khiến người ta rung động ghê…
Comments
Pretta
ơ anh , người ta cười đẹp cũng ghét 😃
2025-04-26
2