[AtsuKita] Đền Thờ Của Cáo - Thần Inari!
chapter 1
Trời ngả chiều. Những vệt nắng lười biếng vắt mình qua rừng cây dày đặc, rải ánh cam ấm lên lối mòn phủ đầy lá mục. Atsumu Miya – một con người bình thường, tóc vàng hoe, mồ hôi nhễ nhại – đang lê từng bước, nhìn quanh như thể mong bụi cây nào đó bật ra bản đồ Google.
Miya Atsumu
Thằng Samu... Nó mà biết mình lạc trong cái rừng chết tiệt này chắc nó cười sặc cơm luôn quá… //thở hồng hộc, cau mày//
Tiếng ve kêu ran xen lẫn tiếng gió rít qua tán cây. Mùi đất ẩm và hoa dại lẩn khuất trong không khí. Bỗng, giữa đám cây, cậu thấy một cổng Torii đỏ sậm phủ rêu xanh, nghiêng nghiêng giữa rừng như giấc mơ bỏ quên.
Atsumu sững người. Tim tự nhiên đập nhanh. Bước chân cứ thế mà dắt cậu đi thẳng tới.
Hitoshi Ginjima
Này mọi người! Có người lạ vô đền kìa!
Mặt ngố ơi là ngố, tóc vàng như cọng mì, nhìn là biết đi lạc!
Suna Rintarou
Người thường?
Trông cũng... mắc cười ghê.
Mắt cứ dán vô mấy tượng cáo kìa.
Hitoshi Ginjima
Dòm kiểu đó giống mấy đứa mới chia tay rồi vô đền cầu duyên á.
Aran Ojiro
Cậu muốn tớ ra xem thử không, Kita?
Kita Shinsuke
Không cần đâu.
Tớ ra. Nếu là người bình thường thì cứ để yên.
Mà nếu có ý đồ xấu… thì đuổi.
Michinari Akagi
Cậu lại nghi ngờ người ta rồi.
Chắc ổng đi lạc thiệt đó, nhìn cái mặt đâu có nguy hiểm gì…
Hitoshi Ginjima
Ổng vô gần tới chánh điện rồi kìa!
Ê Suna, mắt ổng sáng như đèn pin luôn đó!
Suna Rintarou
Nhìn cái dáng loạng choạng đó… chắc vui lắm nếu chọc một trận.
Atsumu đứng trước sân đền, hai tay chống gối, thở dốc. Cậu nhìn lên mấy bức tượng cáo, mặt bừng sáng như trẻ con thấy đồ chơi.
Miya Atsumu
Cưng dữ trời… Nhìn giống chó con ghê… Ơ, cái này như cười với mình á? //mắt long lanh//
Cậu thò tay định chạm vào một bức tượng đá, nhưng…
Hitoshi Ginjima
Này! Đừng có đụng vào người nhà của thần! //xuất hiện, gằn giọng//
Miya Atsumu
Ủa? Ai nói? Ai ở đó?! //giật mình, lùi lại mấy bước//
Suna bước ra từ bên gốc cây, khoanh tay, lười biếng tựa vào cột, mắt lướt qua Atsumu như đang xem thú cưng mới lạc vào sân nhà.
Suna Rintarou
Ồn ào thiệt chớ. Đền linh thiêng, đâu phải chợ…
Tiếng bước chân vang lên nhẹ tênh sau lưng Atsumu. Cậu quay phắt lại — đứng đó là một người lạ: dáng cao gọn, tóc bạc bạch kim, đôi mắt nâu trầm như hồ nước mùa đông.
Kita Shinsuke
Cậu là ai? //giọng bình thản nhưng sắc lạnh//
Atsumu sững người. Hơi thở như nghẹn lại trong cổ. Mắt chạm mắt. Một bên bình thản, lạnh lùng như sương sớm. Một bên… tim đập rộn ràng chẳng hiểu vì sao.
Atsumu nuốt khan, tay siết chặt quai balo. Cái nhìn từ người tên Kita kia cứ như soi thấu hết mọi ngóc ngách trong lòng. Nhưng kỳ lạ, cậu lại không thấy sợ... chỉ thấy tim đập mạnh như thể trước một trận bóng quan trọng.
Miya Atsumu
À… tôi bị lạc. Vô tình thấy cái đền này. Tôi không phá phách gì đâu, thiệt đó!
Kita im lặng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo trắng của cậu khẽ bay. Đôi mắt nâu trầm vẫn dán vào Atsumu, sắc nhưng không lạnh.
Kita Shinsuke
Tôi biết. Nhưng đền này không phải nơi ai muốn vào cũng được. Vậy nên... mời cậu rời đi.
Miya Atsumu
Ghê thiệt chớ… Chưa chi đuổi mình rồi… //mím môi, lầm bầm//
Suna Rintarou
Cậu ta mà đi là tiếc lắm á. Kita - san
Cái mặt kiểu gì mà muốn đùa giỡn thiệt chớ.
Michinari Akagi
Tớ thấy tớ nên mang trà ra mời khách đi, đuổi kỳ lắm.
Đền nhà mình đâu phải siêu thị đâu mà khép nếp dữ thần…
Aran Ojiro
Kita, cậu hơi căng rồi đó. Nhìn mặt cậu ta là biết đi lạc thiệt.
Kita thở nhẹ, mắt vẫn không rời Atsumu.
Kita Shinsuke
Cậu đã định đi đâu trước khi lạc?
Miya Atsumu
//giật mình// Hả? À… bạn tôi nói cái núi gì đó đẹp lắm, tôi đi đại vô rừng luôn… xong đi một hồi, mất sóng, hết đường, vậy là… lạc thiệt.
Hitoshi Ginjima
cậu ta thiệt sự… ngốc
Suna Rintarou
Coi bộ chân thành. Nhưng ai mà biết được...
Lỡ đâu là gián điệp của lũ tanuki thì sao? (nghi ngờ)
Kita Shinsuke
Tôi sẽ giữ cậu lại một đêm. Sáng mai, Gin đưa cậu ra khỏi rừng. Không được đi lung tung. //thẳng thừng//
Miya Atsumu
Hả?! Tôi ở lại đây á?! Nghiêm túc đó hả?! //há hốc//
Kita quay người, nói mà không nhìn lại
Kita Shinsuke
Không đùa đâu.
Miya Atsumu
Cái gì vậy? Anh ta tưởng mình là ai mà nói như thần linh vậy chớ…
Vài phút sau, trong phòng nghỉ dành cho khách, Atsumu ngồi xếp bằng trên chiếu tatami, miệng ngoác tới mang tai khi thấy Gin mang vào khay bánh gạo và trà.
Hitoshi Ginjima
Cậu ăn không? Tôi có pha trà, không độc đâu
Miya Atsumu
Ăn chớ! Tôi đói muốn xỉu luôn rồi! (vui vẻ)
Suna Rintarou
Đói mà còn sống lăn sống lóc được vậy ghê thiệt… //ghé đầu vô//
Miya Atsumu
Ủa mà mấy người… cosplay hở? Hay nhân viên giữ đền? //nhai bánh, lúng búng//
Hitoshi Ginjima
Bọn tôi là cáo... thành tinh. Bộ cậu không thấy đuôi à?
Atsumu nhìn sau lưng Gin, há hốc khi thấy một chiếc đuôi trắng tinh khẽ phất qua phất lại.
Miya Atsumu
//nấc nhẹ// Trời má ơi…
Bóng đêm buông xuống. Trong rừng vang lên tiếng quạ vỗ cánh. Từ xa, hai bóng đen sà xuống cổng đền.
Kageyama Tobio
Chậc. Mùi người.
Hinata Shoyo
Lâu lâu mới có người lạc vô! Đi chọc một chút cho vui đi Kageyama! //hí hửng//
Comments
Trần An An
Nơi tình yêu bắt đầu
2025-07-04
3
𝕺𝖑𝖎𝖑𝖆𝖊
truyện mới, truyện mới 😋
2025-04-26
2