chapter 4

Sáng hôm sau, tiếng quạ kêu chí chóe đánh thức cả khu đền.
Hinata Shoyo
Hinata Shoyo
//vọng từ mái nhà// Kageyamaaaa! Đừng giành cá nướng của tớ!
Kageyama Tobio
Kageyama Tobio
Là của tôi trước!
Miya Atsumu
Miya Atsumu
bước ra sân, ngáp ngắn ngáp dài// Trời đất… mới sáng đã như cái chợ…
Hitoshi Ginjima
Hitoshi Ginjima
//ngồi chồm hổm trên lan can, ăn bánh gạo// Quạ là vậy đó. Ồn như cái loa phát thanh.
Suna Rintarou
Suna Rintarou
//ngáp// Ổn còn hơn người nào đó tối nói mớ suốt.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
Ủa tôi nói mớ gì?
Suna Rintarou
Suna Rintarou
Đẹp trai chết tiệt… đền hoang cái gì mà có tiên… Hửm..?
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//ngượng// Đồ cáo nhiều chuyện!!
Trong lúc cả sân hỗn loạn vì trêu chọc, Kita lặng lẽ bước ra với một chồng giấy trong tay.
Kita Shinsuke
Kita Shinsuke
Gin, Suna, hôm nay kiểm sổ cầu nguyện. Mang ra nhà phụ.
Hitoshi Ginjima
Hitoshi Ginjima
Rồi rồi~ Nghe rõ! //Sau đó nhỏ giọng nói với Suna// Ảnh không nói chuyện với Atsumu nữa à?
Suna Rintarou
Suna Rintarou
Ờ, sáng nay lạ ghê.
Atsumu nhìn theo bóng Kita mà lòng có chút chùng xuống. Tối qua còn nói chuyện nhẹ nhàng, sao sáng nay lại lạnh lùng như chưa từng quen?
...
Đến trưa, khi mọi người tản ra làm việc, Atsumu đi dạo quanh đền, tò mò nhìn hết thứ này đến thứ khác. Khi đi qua một hành lang gỗ phía sau, cậu bắt gặp một căn phòng nhỏ khóa bằng thanh gỗ cũ. Trên cửa có dán tấm bùa mờ mực, hình như là tiếng cổ.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//thầm nghĩ// “Phòng gì đây ta…?”
Cậu không định đụng vào. Nhưng một cơn gió lùa qua, cuốn tấm bùa rơi xuống đất. Cửa kẽo kẹt mở ra một chút.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//nuốt nước bọt// Không lẽ... Mà... nhìn sơ thôi chắc không sao đâu…
Trong căn phòng tối mờ, có một cái hộp gỗ rất cũ đặt giữa chiếu. Trên nắp hộp khắc hình bốn con cáo, mắt gắn đá đỏ. Không khí bên trong có gì đó lạ — vừa lạnh, vừa… buốt sống lưng.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//lùi lại// Chắc… không nên vô thiệt…
Nhưng đúng lúc cậu quay người định rời đi — một giọng trầm kéo dài vang lên từ hành lang phía sau.
Kita Shinsuke
Kita Shinsuke
Cậu đang làm gì ở đây?
Atsumu cứng đờ. Cậu quay lại, bắt gặp ánh mắt Kita – lần này không còn trầm tĩnh như mọi khi, mà lạnh đi rõ rệt.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//ấp úng// Không… không cố ý! Cửa tự mở… tôi không đụng gì hết!
Kita bước đến, giơ tay đóng cửa phòng lại cẩn thận, dán lại tấm bùa, rồi quay sang nhìn Atsumu. Ánh mắt không trách móc, nhưng cũng không dịu dàng.
Kita Shinsuke
Kita Shinsuke
Ở đây có những thứ cậu không nên chạm vào. Nếu không hiểu, thì đừng đi lang thang.
Atsumu cúi đầu, không nói được lời nào.
...
Chiều hôm đó, cậu ngồi một mình trên bậc thềm, không ai trêu ghẹo nữa, không ai gọi ăn bánh, không ai đùa dai. Tất cả trở nên... im lặng lạ thường.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//nhìn xuống tay// Mình… đúng là không thuộc về nơi này thiệt rồi.
...
Đêm buông xuống nhanh hơn thường lệ.
Gió rừng rít qua từng khe cửa. Đèn lồng treo ngoài sân lắc lư, ánh sáng run rẩy. Atsumu trùm chăn kín đầu, nằm co ro trên đệm, nhưng không tài nào chợp mắt.
Trong đầu cứ vang vảng tiếng cửa gỗ kẽo kẹt, và ánh mắt lạnh đi của Kita.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//thầm nghĩ// "Đáng lẽ không nên lục lọi bậy bạ…"
Bất chợt, không khí trong phòng trùng xuống. Một luồng lạnh buốt tràn tới. Cậu mở mắt, thấy màn đêm đặc quánh ngoài cửa sổ. Một cái bóng mờ mờ đứng đó — nhỏ xíu, mơ hồ như sương.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//khẽ thì thầm// ...Gin? Suna?...
Không có tiếng đáp. Bóng đó chầm chậm tiến lại, kéo theo từng đợt lạnh sống lưng. Atsumu vùng dậy, tim đập thình thịch. Cậu lùi sát vào vách, tay run run túm chăn.
Tiếng bước chân gõ lên sàn gỗ. Bóng kia dừng ngay trước giường cậu.
Ánh đèn lồng bên ngoài lập lòe, soi lên — đó không phải Gin, không phải Suna, càng không phải ai trong đền.
Đó là một hình người... đầu cáo, tay dài ngoằng, mặt nửa cười nửa khóc.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//nín thở, run lập cập// Chết cha rồi…
Đúng lúc cái bóng vươn tay về phía cậu — một tiếng "xoẹt" vang lên. Một dải giấy bùa bay đến, đính thẳng vào trán cái bóng. Nó ré lên một tiếng rợn người rồi tan thành khói đen.
Atsumu mở to mắt. Cậu thấy Kita đang đứng ở cửa, áo choàng trắng đẫm ánh đèn, tay cầm thêm mấy lá bùa, ánh mắt lạnh đến dọa người.
Kita Shinsuke
Kita Shinsuke
Tôi đã dặn… đừng đi lung tung.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp// tôi… xin lỗi…
Kita thở hắt ra, bước nhanh tới, quỳ xuống kiểm tra người cậu. Đôi tay vốn điềm tĩnh giờ đây run nhẹ.
Kita Shinsuke
Kita Shinsuke
//giọng thấp, khàn khàn// Có bị thương ở đâu không?
Miya Atsumu
Miya Atsumu
Không… chắc vậy…
Kita im lặng một lúc lâu. Đèn lồng lay động soi lên ánh mắt cậu — không còn lạnh lùng nữa, mà đầy lo lắng đè nén.
Kita Shinsuke
Kita Shinsuke
//rất khẽ// Lần sau... nếu có chuyện gì, thì kêu tên tôi. Đừng im lặng chịu một mình.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//tròn mắt//...Gọi cậu...?
Kita không trả lời. Cậu chỉ đưa tay kéo tấm chăn, nhẹ nhàng quấn quanh người Atsumu như sợ cậu sẽ lại lạnh.
Kita Shinsuke
Kita Shinsuke
Ngủ đi. Tôi ở đây.
Atsumu nhìn bóng Kita ngồi tựa bên cửa, tay nắm chặt tấm bùa như sẵn sàng bảo vệ cậu khỏi bất kỳ thứ gì ngoài kia. Trong lồng ngực, có gì đó âm ấm lan ra.
Miya Atsumu
Miya Atsumu
//khẽ mỉm cười trong chăn// Được rồi… Shinsuke.
...
Hot

Comments

Pretta

Pretta

Cái anh này bắt đầu để ý ngta nên gọi cả tên rồi kìa 🤭

2025-04-27

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play