[ All Cực ] Sin Of Mine~ Truyện Ngắn~
chu hàng _ cực 1
Ba Trương Cực – là người nghiện cờ bạc đỏ đen. Chơi nhỏ nhỏ thì không nói, đằng này ông ta lại dám vác mặt vào sòng bạc của Chu Chí Hâm. và Tả Hàng
Mà sòng của hia gã , một khi đã vào thì khó lòng mà ra được, nhất là khi hai gã ta đã ngồi vào bàn.
ông ta cũng không phải dạng vừa – nhưng ông ta cũng chỉ là cá con lạc vào hồ cá mập
Chu Chí Hâm
// ngả người, hút điếu thuốc //
Chơi không? Vào đây rồi mà còn lề mề thì về bú sữa mẹ đi, ông già❄️
Bên cạnh hắn, Tả Hàng – gã này không cần nói nhiều, chỉ nhìn mặt là biết gian xảo
Tả Hàng
Đánh đ** gì cũng được. Quan trọng là có gan ngồi tới cuối không // cười nhếch môi //
Ván bài bắt đầu. Ba em tưởng mình rút được hàng đẹp, hí hửng nhìn bài. Nhưng không hề hay biết – mỗi lần ông liếc bài, đàn em của gã nháy mắt ra dấu.
đàn em
// rút nhẹ tay áo, vuốt mũi = 6 nút //
Chu Chí Hâm
// khẽ liếc hắn //
Ván này xơi nó❄️ // ra hiệu //
Hắn duỗi tay, nhẹ như ru – bài được tráo ngay trên đùi bằng một cú chạm kín như mèo liếm mỡ.
Chu Chí Hâm
Chín nút Cởi áo ra đi chú Trương. Tôi sợ tiền chú hết sạch rồi đó ❄️// cười lạnh, đặt bài xuống bàn //
ba
Tụi bây chơi dơ… bài tao đẹp, tụi bây tráo!
Tả Hàng
// đập mạnh tay lên bàn // Mày vào sòng của tụi tao mà mày còn đéo biết luật à? Đây là địa bàn của bọn tao không phải cái bàn nhựa nhà mày.❄️
ông ta bật dậy, định vung tay – nhưng chưa kịp làm gì thì hai thằng đàn em đã ghì vai ông xuống.
Chu Chí Hâm
// ghé sát tai, giọng như rắn rít // Muốn đi về nguyên vẹn thì câm miệng lại. Ở đây, bọn tao là luật❄️
Bàn tay ông ta run run. Chiếc nhẫn cưới cũ kỹ là thứ cuối cùng ông còn trên người. Chips – hết sạch. Tiền mặt – chẳng còn xu.
Mặt ông tái xanh. Nhưng ánh mắt gã và hắn vẫn không hề dịu đi.
Chu Chí Hâm
// khoanh tay // Hết tiền? Dễ lo. Sòng của tôi… không bao giờ từ chối người muốn chơi tiếp Vấn đề là… ông còn dám mượn không?❄️
ba
//nghiến răng // Vay… cho tao vay 100 triệu , à không 500 triệu tao gỡ được. Tao thề!
Tả Hàng
// búng tàn thuốc lên bàn //
500 triệu? Mày lấy gì thế chấp? Cái mặt mày à?
Gã đàn em lôi ra tờ giấy nợ. Bút đặt sẵn trên bàn. hắn đá nhẹ vào chân ông ta
Tả Hàng
Ký tên, lăn vân tay. Ghi rõ, lãi mẹ đẻ lãi con. Quá hạn – trả bằng thịt❄️
Chu Chí Hâm
// cười lạnh // Ký đi, chú Trương. Tao thấy… cái gan của mày hôm nay lớn lắm đấy ~
ông ta nhìn tờ giấy. Tay ông run như sốt Nhưng lòng sĩ diện không cho ông dừng lại.
ba
//cúi đầu. Ký. Lăn tay. Mồ hôi lạnh rịn ra khắp sống lưng //
Tả Hàng
Ngoan. Giờ thì… tiếp ván mới. Xem mày trụ nổi mấy hơi!
Tiền hết từ lâu. ông ta giờ chỉ còn nợ. Nợ chất như núi.Mỗi lần thua, ông không còn hỏi mượn nữa. Chỉ lặng lẽ chìa tay, run rẩy. Và hắn… lúc nào cũng sẵn sàng dí tờ giấy vào mặt ông.
Tả Hàng
// ngả ghế, điếu thuốc ngậm hờ trên môi // Lại 1 tỉ nữa. Cộng vô sổ.
Tao đếm tới lần thứ 12 rồi đó, chú Trương. Hơn 1,7 triệu tệ rồi nha~~
Chu Chí Hâm
// vờ giật mình //
Sáu tỉ mà vẫn chưa chết à? Chú dai như đỉa đói ghê…Hay… mày bán thận đi trả bớt nợ?❄️
ba
// Bàn tay run lên. Mắt lạc thần. Miệng nhấp nháy như người điên //
Gỡ được… tao sẽ gỡ được…
Tả Hàng
// đập bài xuống, cười như điên // Mày gỡ bằng niềm tin à?tới nước này mà còn ảo tưởng.
Cờ bạc mà gỡ được thì chó cũng giàu!
Tờ giấy nợ mới, thêm 2 tỉ nữa, được đặt lên bàn.Vết máu khô từ đầu ngón tay ông ta đã in hằn lên 13 tờ trước đó.
Chu Chí Hâm
Mày ký đi. Ký cho lẹ. Rồi chơi tiếp.Tao đang tính xem bán mày cho khu tam thái tử giá bao nhiêu là vừa đó nga~~
9 tỉ.
Rồi 11 tỉ.
Rồi 13 tỉ.
Không còn ai nhắc tới tiền nữa.
Chỉ có tiếng cười khinh bỉ, mùi thuốc lá và ánh đèn bàn bạc chiếu vào khuôn mặt một thằng đàn ông đang bị ăn mòn bởi chính cái “máu đỏ đen” trong người mình.
tổng cộng ông ta đang nợ hắn với gã là 3,7 triệu tệ 13 tỷ
Tờ giấy nợ mới còn chưa ráo mực, ông ta đã run rẩy vươn tay định kéo thêm tờ khác, nhưng lần này…
Chu Chí Hâm
// ngả người ra ghế, hai chân vắt chéo, nheo mắt nhìn ông ta // Tiếc ghê… tao nghĩ lại rồi. Tiền tao không phải nước lã, ai muốn mượn là mượn ❄️
Tả Hàng
// kéo một hơi thuốc, nhả khói thẳng vào mặt ông ta // chơi với mày Không còn vui nữa~
ba
// lắp bắp // Tôi… tôi chỉ cần thêm một ván nữa. Một ván thôi… //Giọng nói run rẩy, ánh mắt như kẻ chết đuối bám víu vào cọng rơm //
Tả Hàng
bọn tôi cho ông một một tuần để kím ra 3,7 triệu tệ còn không , ông chuẩn bị tinh thần đi❄️ // lấy giày đạp đạp ông ta //
Một tuần trôi qua. ông ta như con chuột nhắt, chỉ dám co ro trốn trong căn nhà nhỏ của mình, không dám ló mặt ra ngoài. Mấy lần có người gõ cửa, hắn đều thót tim tưởng hắn và gã tới tìm mình
Cho đến chiều cuối tuần—
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên mạnh bạo.
Gã run rẩy, cố nín thở như thể làm vậy thì bên ngoài sẽ không biết hắn đang ở nhà. Nhưng tiếng gõ không dừng lại, thậm chí còn mạnh hơn, dồn dập hơn.
Ra đây ❄️ Một giọng nói lạnh lẽo vang lên—là Chu Chí Hâm.
Tả Hàng
// Ngay sau đó là tiếng cười khẩy nhẹ nhàng mà sắc như dao // Trốn kỹ quá ha? Làm tụi tao phải đích thân tới tận đây~
Cửa chưa kịp khóa kỹ đã bị một cú đá mạnh bật tung ra. Chu Chí Hâm gã bước vào trước, áo đen quần đen, khí thế lạnh lẽo ép người. Theo sau là Tả Hàng hắn kẹp điếu thuốc trên môi, tay lăm lăm đôi giày chuẩn bị dạy dỗ.
ba
// hoảng hốt quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi lẫn lộn // Tôi... tôi xin thêm thời gian... tôi xin mấy cậu!!
Tả Hàng
// nhướng mày, phả ra một luồng khói mỏng, cười như không cười // Hết hạn rồi, mày nghĩ tụi tao tới đây để nghe mày xin à?
Chu Chí Hâm
// lạnh lùng lôi gã dậy, giọng bình thản nhưng mang sát ý // Không trả tiền? Vậy trả bằng cái khác❄️
Tả Hàng
// bước tới, thong thả giơ giày đạp thẳng vào bụng gã đàn ông, khiến hắn lăn ra đất rên rỉ // Cho mày hai lựa chọn~~
Tả Hàng
// cúi xuống, giọng nhẫn tâm // Một là đưa tiền, hai là đưa mạng❄️
Căn phòng đặc quánh mùi thuốc lá và tiếng rên rỉ yếu ớt.
Ngay lúc hắn định giơ chân đá thêm một cú nữa —
Két — Cửa phòng bên cạnh khẽ mở ra.
Một thanh niên nhỏ nhắn bước ra, 19 tuổi, da trắng mịn như tuyết, mái tóc mềm phủ ngang trán, thân hình đầy đặn trong chiếc áo thun mỏng, cổ áo hơi xộc xệch.
Đôi mắt to tròn ngơ ngác, như thể vẫn còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cậu khựng lại, ánh mắt hoảng hốt nhìn người cha đang quỳ rạp dưới đất.
Trương Cực
Cha...? // Giọng khẽ run //
Tả Hàng
// nhướng mày, ánh mắt tối lại //
Chu Chí Hâm
// sững người trong thoáng chốc. Đôi con ngươi lạnh lùng xẹt qua một tia bừng sáng kỳ dị //
Tả Hàng
" Là cái đứa năm đó... "
Ký ức đột ngột ùa về.Lúc họ còn học lớp 9, thằng nhóc này mới lớp 8.
Trắng trẻo, xinh đẹp, đi đâu cũng khiến người ta phải ngoái đầu nhìn.
Họ từng liều lĩnh tỏ tình — nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh nhạt và lời từ chối không chút thương tiếc.
Trương Cực
em Xin lỗi, em không thích các anh
Một câu thôi, đạp nát lòng tự trọng của hai kẻ ngạo mạn nhất trường.
Từ đó, hận ý âm ỉ trong lòng.
Không ngờ hôm nay, dưới hoàn cảnh này, cậu ta lại tự dâng đến trước mặt, mềm mại yếu đuối hơn cả trong trí nhớ.
ba
// ông ta yếu đuối quỳ gối gào khóc, bấu chặt lấy tay cậu // Xin tha cho nó... Nó không biết gì hết...
Tả Hàng
// cười lạnh, ngậm điếu thuốc, khẽ phả ra một làn khói mờ //
Tả Hàng
Con trai mày... trắng trẻo ngon lành ghê đó ~ // Hắn nói, giọng khàn khàn như nhấm nháp mùi vị cậu bé bằng môi //
Chu Chí Hâm
// không thèm che giấu ánh mắt sở hữu bước tới, cúi người nắm lấy cổ tay của cậu, kéo giật lên //
Chu Chí Hâm
Nhớ tao không? // giọng trầm thấp //
Cậu bé run rẩy, ánh mắt loang loáng nước
Trương Cực
Anh... Chu... ạ.. // khẽ gọi, nhận ra gương mặt quen thuộc ấy //
Chu Chí Hâm
Ngoan lắm // nhếch môi cười // Mày từng từ chối tao và Tả Hàng đúng không? Giờ thì... đến lượt tụi tao dạy dỗ em rồi ~
Tả Hàng
// búng tàn thuốc, lười biếng đi tới, tay thô bạo bóp cằm cậu bé, nâng mặt cậu lên // Xinh vậy mà hồi đó còn làm giá hả? Để xem em chịu nổi tụi tao được bao lâu ❄️
Cậu bị hai người kẹp giữa, run lẩy bẩy như con thú nhỏ mắc bẫy, đôi mắt ngập nước cầu xin nhưng chỉ nhận lại tiếng cười tàn nhẫn.
Comments
🥜 Đậu Nành 🥜
Coi như ông này vẫn còn lương tâm
2025-06-10
0