Kẻ Ngoài Cuộc Không Thể Giấu Mãi

Trường J, buổi trưa – căng tin đông đúc như mọi ngày.
Tiếng dao muỗng va vào khay, mùi thức ăn trộn lẫn mùi nước xịt phòng rẻ tiền. Ồn ào, chen lấn, và những tiếng gọi nhau từ khắp các bàn.
Ở cuối hàng, Joon Haesol đứng đó – gầy, gò bó trong bộ đồng phục phẳng phiu, mắt sau cặp kính mỏng vẫn lơ đãng nhìn về phía khay thức ăn.
Một tên cao to chen lên, hất vai cậu. Khay cơm suýt rơi.
Cao To Đen Hôi
Cao To Đen Hôi
“Tránh ra, mọt sách,” hắn gằn.
Joon nhìn hắn đúng một giây.
Không phản kháng. Không nói gì. Chỉ cúi đầu, nhích ra bên phải.
Joon Haesol
Joon Haesol
Lòng khẽ thầm: “Đm, thằng này còn sống đến nay chắc là do phúc tổ để lại.”
Chọn đại một phần cơm, Joon bước về góc khuất nhất của căn phòng. Một bàn đơn gần cửa sổ, ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa. Cậu ngồi xuống, móc tai nghe ra, bật playlist quen thuộc – lofi chill, background music for your overthinking ass.
Mỗi ngày, cùng một thói quen. Ăn một mình. Rời khỏi trường sớm. Tránh mọi ánh mắt.
Nhưng hôm nay có gì đó khác.
Ở bàn trung tâm – nơi đám đông tụ tập, một nhóm học sinh quen mặt đang ăn trưa cùng nhau: Zack đang trêu Vasco, Jay vẫn im lặng với gương mặt vô cảm. Park Hyungseok lớn vừa đến, tay cầm khay cơm, đi về phía… Gun.
Gun – người đàn ông lạnh như băng giữa đám đông huyên náo. Chỉ một cái liếc nhẹ của hắn thôi cũng đủ khiến vài học sinh gần đó bất giác nín thở.
Hắn không thường đến đây. Nhưng hôm nay lại có mặt. Ngồi đối diện Hyungseok, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua khắp căn phòng.
Và rồi – ánh mắt ấy dừng lại.
Dừng lại ở Joon.
Không quá lâu. Chỉ vài giây.
Nhưng Joon cảm thấy nó rõ ràng đến khó chịu. Như thể ai đó đang lột trần cậu bằng ánh mắt.
Joon Haesol
Joon Haesol
*Cái đm… nhìn cái gì mà nhìn? Tao biết mày là ai. Biết hết. Và cũng chẳng muốn dính dáng gì tới mấy người.*
Cậu cúi đầu xuống, nhét cơm vào miệng.
Joon Haesol
Joon Haesol
*Làm ơn… để yên cho tôi.*
Chiều hôm đó – lớp học trống, trời đổ mưa
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Joon ngồi một mình, tay vẽ nguệch ngoạc lên giấy. Đầu óc rối ren. Không hiểu sao ánh mắt Gun lại khiến cậu bực đến thế.
Cửa bật mở.
Gun đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt vẫn như cũ – lạnh, thẳng, đầy áp lực.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Ra đây chút.”
Joon Haesol
Joon Haesol
Joon không ngẩng đầu. “Không rảnh.”
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Tôi không hỏi.”
Joon Haesol
Joon Haesol
Cậu ngẩng lên, khẽ nheo mắt. “Anh bị điếc à?”
Gun không nói gì. Chỉ đứng đó, như một bức tường.
Joon Haesol
Joon Haesol
Joon đứng dậy. “Năm phút.”
Hành lang sau trường, vắng vẻ, mưa lất phất.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Cậu là ai?” – Gun hỏi.
Joon Haesol
Joon Haesol
“Joon Haesol.” – giọng đều đều.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Tôi hỏi thật sự là ai.”
Joon Haesol
Joon Haesol
“Cái câu hỏi đậm chất phim hành động đấy anh ạ.” Joon nhìn hắn, không cười.
Joon Haesol
Joon Haesol
“Học sinh bình thường, mọt sách yếu đuối, bị bắt nạt, và không có hứng nói chuyện với alpha male như anh.”
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Gun nhíu mày. “Cậu đánh nhau rất giỏi.”
Joon Haesol
Joon Haesol
“Tôi không.”
Park Jong Gun
Park Jong Gun
"Tôi có camera."
Joon Haesol
Joon Haesol
“Xóa đi. Phiền.”
Một thoáng im lặng.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Cậu biết chuyện gì đang xảy ra ở trường này, đúng không?”
Joon Haesol
Joon Haesol
Joon cười nhạt. “Tôi không biết gì hết. Và nếu có biết, tôi cũng không quan tâm.”
Gun tiến đến gần, chỉ còn vài bước.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Thế sao hôm trước lại ra tay mạnh như vậy?”
Joon Haesol
Joon Haesol
Joon hít sâu, mắt khẽ đổi sắc. “Tôi ghét bị sỉ nhục.”
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Hắn nói gì?”
Joon Haesol
Joon Haesol
Joon nhíu mày. “Nói xấu mẹ tôi.”
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Gun nhìn cậu thêm vài giây. Rồi quay đi. “Không giống người yếu đuối cho lắm.”
Joon Haesol
Joon Haesol
*Cảm ơn. Tôi đã cố tỏ ra như vậy suốt ba năm rồi.*
Tối hôm đó – tin nhắn từ Jihoon “Tôi thấy cậu. Cậu đánh rất tốt.”
Joon nhìn màn hình. Không trả lời.
Joon Haesol
Joon Haesol
*Phiền vãi loz*
Tin thứ hai đến. “Tôi không định ép cậu tham gia gì cả. Nhưng cậu có thể chọn người đứng sau lưng mình.”
Joon Haesol
Joon Haesol
Joon đọc rồi xóa. *Biến đi, mấy thằng điên.*
Cậu nằm trên giường, nhìn trần nhà.
*Mình chỉ muốn sống yên ổn… Sao mấy người cứ phải kéo mình ra khỏi chỗ tối của mình vậy?*
Sáng hôm sau
Cậu đến lớp. Cửa mở ra, im lặng.
Toàn bộ đám từng bắt nạt Joon… đều nghỉ học. Người gãy tay. Người nhập viện vì “té cầu thang”. Người thì bị đình chỉ vì đánh nhau.
Không ai biết chuyện gì xảy ra.
Joon ngồi xuống bàn, mở sách ra.
*Có người đang dọn đường cho mình. Nhưng là ai?*
Cậu cảm thấy ánh mắt từ hành lang. Một lần nữa, Gun đang nhìn.
Còn Jihoon – đang ngồi ở bàn cuối, nhìn Joon và mỉm cười.
Hot

Comments

Hoshino Rin

Hoshino Rin

nch cứ thấy bcuoi kiểu đéo gì ý

2025-05-05

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play