Chương 2: Giúp Đỡ Và Xin Số

Gia Khánh cứ đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cô gái ấy. Khoảng cách giữa hai người chỉ tầm ba mét không xa, cũng chẳng gần nhưng đủ cậu nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt cô. Cô gái ấy có gương mặt baby dễ thương, làn da trắng hồng, trông như học sinh cấp hai vậy. Gia Khánh nhìn mãi không chán, ánh mắt dường như bị hút vào nét đẹp trong trẻo của cô.

Trong khi đó, cô vẫn còn đang lục lọi trong túi xách, không hề để ý đến ánh nhìn chăm chú kia. Có vẻ cô đang tìm kiếm gì đó. Gia Khánh cởi chiếc áo sơ mi của mình, trùng lên đầu, rồi chạy băng qua làn mưa đến đứng cạnh cô gái, giả vờ như đang trú mưa. Tay cậu vỗ vỗ vào áo, phủi nhẹ vài giọt nước mưa còn vướng, cố gắng tỏa ra tự nhiên.

Mùi hương từ cô gái khiến Gia Khánh thoáng sững người. Một mùi thơm dịu dàng, thoang thoảng như hoa nhài, len lỏi vào khứu giác, khiến tim cậu đập nhanh hơn. Đẹp từ xa đã thấy đẹp, đến gần lại càng xinh đẹp hơn nữa. Không thể kiềm chế, Gia Khánh liền hỏi:

''Em đang tìm gì vậy? Nhìn em có vẻ lo lắng...''

Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn vào mắt cậu:

''Dạ... điện thoại của em hết pin rồi, mà em còn quên đem theo ví nữa. Không biết là quên hay là đánh rơi ở đâu mất nữa... Giờ em không biết làm sao để về nhà...''

Gia Khánh nghe vậy, lập tức nở nụ cười thân thiện:

''À, ra là vậy à. Anh biết gần đây có quán cà phê có chỗ sạc điện thoại đó, còn có cả dây sạc nữa. Em yên tâm, anh hay ghé chỗ đó lắm.''

Nghe vậy, cô liền mỉm cười:

''Thiệt hả anh! Anh tốt quá... Vậy anh dẫn em đi được không? Nhưng mà... mưa lớn quá...''

Gia Khánh nhìn thoáng qua trời mưa, rồi quay lại nói chắc nịch:

''Không sao đâu, anh che mưa cho em, không để em ướt đâu. Đi nào!''

Cậu ga lăng lấy chiếc áo sơ mi che cho cô gái, vai mình ướt sũng không hề bận tâm. Cô gái mỉm cười, đi bên cạnh cậu, hai người đội mưa đến quán cà phê gần công viên. Khoảng cách chỉ vài trăm mét, nhưng với Gia Khánh, quãng đường ấy như kéo dài trong một khoảnh khắc đặc biệt:

Vào đến quán, đúng là có chỗ sạc thật. Gia Khánh quay sang hỏi:

''Em có muốn uống gì không? Ngồi sạc pin không cũng thấy hơi kỳ...''

Cô gái hơi ngập ngừng:

''Em... uống gì cũng được ạ...''

''Vậy đợi anh xíu.''

Cậu đến quầy cầm menu gãi đầu, thầm cảm ơn vì hôm nay mình có mang theo tiền. Nếu không, chắc cậu đào lỗ trốn luôn quá. Cuối cùng, Gia Khánh gọi hai ly trà dâu rồi trả tiền. Sau đó, cậu nói:

''Ở đây có ba tầng, lên tầng ba đi, đẹp lắm, lại còn yên tĩnh nữa.''

Cô gái gật đầu đồng ý. Tầng bá của quán đúng như lời Gia Khánh nói, có cửa sổ kính lớn nhìn ra ngoài, cây xanh được trồng khắp nơi, không gián thoáng đãng, nhẹ nhàng. Chỉ có hai người họ, như thể cả thế giới đã ngưng động lại.

Gia Khánh kéo ghế cho cô, rồi hai người ngồi xuống bên cạnh ổ sạc. Một lát sau, cô gái nhẹ nhàng nói:

''Em cảm ơn anh nhiều lắm. Không có anh chắc em không biết phải làm sao...''

Gia Khánh xua tay cười:

''Không có gì đâu. Thấy em đứng một mình nên anh mới tới giúp thôi. À, mà em học trường nào vậy? Nhìn em dễ thương quá...''

Cô gái cười che miệng:

''Anh nhìn em vậy mà tưởng em còn đi học sao? Đoán xem em bao nhiêu tuổi?''

''Em chắc khoảng... 14, 15?''

''Trời đất... Đúng số 4, nhưng em không phải 14, mà là 24 tuổi rồi đó anh!''

Gia Khánh suýt sặc. Trời ơi, hơn mình 10 tuổi luôn! Vậy mà nãy giờ cứ ''em em'' ngọt xớt. Cậu thầm nghĩ, rồi cười gượng, chữa cháy:

''À, vậy hả? Anh cũng... 25 tuổi rồi.''

Cô gái nheo mắt cười:

''Vậy hả? Nhìn anh cũng đúng tuổi đó, nhưng giọng có hơi trẻ một chút ha. Da mặt cũng mịn hơn tuổi nữa?''

Gia Khánh cười trừ:

''Em không biết chứ, có mấy đứa nhỏ giọng như ông cụ non, còn anh thì ngược lại thôi...''

Cô gái bật cười khúc khích:

''Vậy à, nãy giờ cũng quên giới thiệu. Em tên là Hồng Ngọc, cứ gọi em là Ngọc cũng được. Còn anh?''

''Anh tên là Gia Khánh, nhà gần đây. Còn nhà em ở đâu?''

''Nhà em cách đây khoảng 5 cây số. Nếu mà đi bộ chắc em sợ lắm...''

Gia Khánh gật đầu:

''Trời đất, sao có thể để một cô gái xinh đẹp như em đi bộ được chứ? Nguy hiểm lắm! Để anh chở em về nha?''

Hồng Ngọc bật cười, má ơi ửng hồng. Hai người tiếp tục trò chuyện, dường như rất hợp nhau, tiếng cười cứ vang lên đều đều. Khi điện thoại gần đầy pin, Hồng Ngọc gọi cho bạn:

''Alo, cậu rảnh không? Qua đón tớ với. Tớ đang ở gần công viên, quán cà phê đối diện khu triển lãm tranh nè. Ừ, cảm ơn cậu nha!''

Tắt máy, cô quay sang Gia Khánh:

''Bạn em đang đi ngang qua đây, sẵn tiện ghé rước luôn. Dù sao cũng cảm ơn anh nhiều lắm.''

Hồng Ngọc định đứng lên thì Gia Khánh chợt nói:

''À, Hồng Ngọc, cho anh xin info của em được không? Có gì tiện liên lạc sau này.''

Hồng Ngọc mỉm cười:

''Được chứ anh, anh là ân nhân ủa em mà. Còn mời nước em nữa, ngại quá...''

''Đàn ông là phải như vậy mà. Em đừng ngại, từ từ rồi quen thôi.''

Hai người trao đổi số điện thoại, kết bạn Facebook. Gia Khánh tiễn Hồng Ngọc xuống dưới. Lúc bạn cô đến, Hồng Ngọc quay lại vẫy tay:

''Em cảm ơn anh nhiều nha. Nếu rảnh thì nhớ liên lạc với em nhé!''

Gia Khánh mỉm cười, tim đập nhẹ nhàng:

''Ừ, anh sẽ liên lạc mà.''

Rồi cô bước lên xe, bóng dáng dần khuất trong làn mưa vừa ngớt. Gia Khánh đứng đó, vẫn còn ngẩn ngơ như thể vừa đi qua một giấc mơ.

''Sao mà luyến tiếc quá vậy trời...'' - Gia Khánh ngẩn ngơ vẫn nhìn theo.

Hot

Comments

Ngọc Thúy

Ngọc Thúy

nay tg viết ngôn tình r hả yêu bà quá

2025-04-30

1

Kabi kiệt

Kabi kiệt

xem ms chương 2 là thấy hài rồi đó hóng nha tg ơi

2025-04-30

1

Thúy Quỳnh

Thúy Quỳnh

cuối cùng có bộ ngôn tình rồi yêu tg😝

2025-04-30

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play