[Countryhumans] Công Chúa Thật Lại Là Cô Ư? - Cuba X Vietnam
Chapter 2: Đêm Đầu Tiên Không người thân...
Trăng đã lên cao, mảnh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng như con mắt mệt mỏi của bầu trời. Gió rừng thổi qua từng kẽ lá, phát ra âm thanh như lời ru của một ai đó xa xôi.
Vietnam cuộn mình dưới gốc cây lớn, tay ôm chặt mảnh ruy băng đỏ đã lấm bẩn — thứ duy nhất còn sót lại từ cuộc đời trước. Không còn váy lụa hay giày gấm, cô bé giờ đây chỉ có một thân thể run rẩy và đôi mắt ướt đẫm, nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Vietnam
“...Phụ hoàng ơi... Hoàng huynh ơi... Mọi người có bỏ con không...?”
Những cái tên thân thuộc bị gió cuốn đi, chẳng ai nghe thấy.
Không có ai trả lời.
Không ai đến tìm.
Không ai biết cô là ai.
Và cũng chẳng ai quan tâm cô cả.
Đêm cứ thế trôi qua. Cô bé ngủ thiếp đi trong cái lạnh tê tái, bụng đói meo và cổ họng khô khốc. Không có tay ai ôm lấy, không có lời ru nào dỗ dành. Lần đầu tiên trong đời, Vietnam nếm trải cảm giác mà cô chưa từng nghĩ đến: bị bỏ lại.
Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh yếu ớt chiếu qua những tán cây rừng, Vietnam đã tỉnh dậy, mệt mỏi và kiệt sức. Cô dụi mắt, nhìn thấy cảnh vật xung quanh vẫn mờ ảo trong làn sương sớm. Cơn đói cồn cào khiến bụng cô đau đớn, nhưng cô không dám kêu. Cô đã quen với những đêm không có thức ăn, nhưng lần này thì khác. Mùi thơm từ các món ăn xa lạ cứ bay trong không khí, nhưng cô không thể đến gần vì sợ bị phát hiện.
Cô lê bước chân, tay vẫn nắm chặt mảnh ruy băng đỏ. Đó là ký ức duy nhất còn lại, nhưng nó cũng đang dần nhòe đi màu gốc của nó, vì cô đã quá mệt. Những bước đi không mục đích đưa cô đến một ngôi làng nhỏ, nơi mà những người dân quanh năm suốt tháng quanh quẩn trong sự nghèo khó. Những căn nhà mái lá lụp xụp, những vách tường xiêu vẹo, tất cả đều mang một vẻ u ám như chính tâm trạng của cô lúc này.
Vietnam không dám vào thẳng làng, mà chỉ đứng ở cánh đồng ngoài, quan sát một lúc. Những người dân xung quanh bắt đầu đi lại, nhưng chẳng ai để ý đến cô. Cô từ từ tiến lại gần một quán nhỏ bên đường, nơi có vài người đang ngồi ăn. Một bà lão gầy gò, tay cầm chiếc giỏ tre đi qua, bắt gặp ánh mắt cô, bà nhìn Vietnam một lúc rồi bất ngờ dừng lại.
"Con bé này, sao lại lạc lõng ở đây?" Bà lão hỏi.
Vietnam không trả lời, chỉ cúi gằm mặt xuống, thở dốc.
Bà lão nhìn cô rồi khẽ thở dài.
Bà lão (bà nuôi của Vietnam)
"Cháu đói đúng không? Lại đây bà cho chút bánh."
Cảm giác đói khát mãnh liệt, Vietnam không thể kiềm chế được nữa. Cô bước đến gần bà lão, đôi tay run rẩy nhận lấy miếng bánh đó. Lúc đầu, cô chỉ ngần ngại. Nhưng sau đó, cô không thể không ăn, không thể không cầm lấy miếng bánh ấy.
Bà lão mỉm cười nhẹ nhàng.
Bà lão (bà nuôi của Vietnam)
"Ăn đi, ăn xong bà sẽ đưa con về nhà bà."
Vietnam ngước mắt nhìn bà lão với ánh mắt ngờ vực.
Bà lão (bà nuôi của Vietnam)
"Ừ, bà sống một mình. Không có ai chăm sóc bà nữa, nhưng bà không muốn con phải sống trong rừng hoang vu này đâu."
Với một chút hy vọng le lói, Vietnam chấp nhận theo bà lão về ngôi nhà nhỏ, nơi không có ánh sáng đèn điện nhưng lại có hơi ấm của tình người. Bà lão cho Vietnam một nơi để ngủ, một chiếc giường rơm đơn sơ, nhưng là sự che chở duy nhất mà cô bé có được lúc này.
Nhưng trước khi ngủ, Vietnam lại nhìn xuống mảnh ruy băng đỏ trong tay, thầm nghĩ: "Liệu mọi thứ có thể trở lại như trước không?"
Comments