Vào một ngày âm u tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn đều đều rơi, như nhịp thở yếu ớt của căn phòng trắng toát. Em ngồi bên giường bệnh, ánh đèn vàng nhạt phủ lên gương mặt tiều tụy của người nằm đó. Mỗi tiếng máy monitor vang lên đều đặn như níu kéo sự sống trong vô thức. Mùi thuốc sát trùng, lạnh lẽo, sạch sẽ quá mức — đến mức khiến người ta thấy cô đơn.
Yoichi nằm đó, bất động như thể cả thế giới đã buông bỏ em. Gương mặt em hốc hác, làn da xám xịt dưới ánh đèn bệnh viện khiến người ta chẳng còn nhận ra dáng vẻ từng rực rỡ một thời. Mái tóc đen rối bời, dính bết mồ hôi, bám lấy trán như tàn tích của những ngày còn mạnh mẽ. Đôi mắt nhắm nghiền, quầng thâm tím sẫm in hằn những đêm không ngủ — không phải vì bệnh, mà vì nỗi cô đơn gặm nhấm âm thầm.
Cánh tay gầy guộc vắt qua tấm chăn trắng, kim truyền ghim vào tĩnh mạch như một sợi dây cuối cùng ràng buộc em với cuộc đời. Hơi thở yếu ớt phập phồng nơi ngực, mỗi nhịp thở như một cuộc chiến giành giật với định mệnh. Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, âm thanh mơ hồ vọng lại như tiếng ai gọi tên em trong một giấc mơ xa lắc.
Có lẽ trong cơn mê man, Yoichi vẫn đang chạy — như ngày xưa — nhưng lần này không phải lúc vui đùa với người thân, mà là giữa cánh đồng ký ức, nơi em từng rực rỡ, từng được yêu thương, và từng đánh đổi tất cả vì một điều gì đó giờ đây đã quá xa...
cạch-
đôi mắt nhắm nghiền dần mở ra..... nhìn vào 1 người tóc đỏ với khuôn mặt điềm đạm có phần lạnh lùng
Isagi Yoichi
Sae?.... * giọng yếu ớt nói nhỏ *
Itoshi Sae
ừm là anh * đi tới đặt túi đồ lên bàn rồi đi tới chỗ của em nhỏ giọng hỏi*
Itoshi Sae
cảm thấy sao rồi?
Isagi Yoichi
...Sae à… lại gần đây chút đi. em không nhìn rõ anh nữa rồi.
Sae ngồi xuống, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Yoichi. Cả hai im lặng một lúc lâu.
Isagi Yoichi
em biết anh giận. Giận vì em giấu bệnh. Giận vì em hay lảng tránh, né anh mỗi lần anh muốn nói thẳng về... tụi mình.
Hơi thở Yoichi yếu dần, nhưng ánh mắt vẫn đâm thẳng vào mắt Sae như thể đang níu lấy chút sức lực cuối cùng.
Isagi Yoichi
Nhưng nếu giờ không nói… chắc em không còn cơ hội nữa. em yêu anh, Sae. Lâu rồi. Lâu đến mức chính em cũng quên bắt đầu từ lúc nào. Có lẽ là từ cái lần đầu tiên tụi mình cãi nhau rồi lại cười như điên, hay lúc anh che áo cho em dưới mưa... em đã luôn nghĩ mình sẽ có thời gian để nói sau. Ai ngờ...* cười nhẹ, nhỏ dần vì nghẹn*
Itoshi Sae
....
Isagi Yoichi
em không sợ chết đâu. em chỉ sợ... không còn được nhìn anh, không còn được nghe anh càu nhàu mỗi sáng. Sợ không thể nằm cạnh anh thêm một lần nào nữa.
Sae siết chặt tay Yoichi, gục đầu xuống cạnh vai anh, giọng run rẩy
Itoshi Sae
...Tại sao em phải chờ đến lúc này mới nói… anh cũng yêu em, đồ ngốc * giọng nói có phần run nhẹ*
Bầu trời buổi sáng xám xịt. Gió thổi nhè nhẹ lùa qua khe cửa sổ bệnh viện, mang theo mùi mưa lẫn mùi hoa trắng từ đâu đó ngoài hành lang. Trong phòng, tiếng máy monitor vẫn đều đặn — tít... tít... tít...
Isagi Yoichi
...sae* thì thầm
Isagi Yoichi
em... mệt quá rồi. anh… đừng buồn…
Sae cắn môi, nước mắt trào ra, lặng lẽ chảy trên gương mặt bình tĩnh mà anh luôn cố gắng giữ trước mặt Yoichi.
Itoshi Sae
Được rồi. em cứ ngủ đi. anh sẽ ở lại đây. anh không đi đâu cả…
em khẽ gật đầu... rồi
Tít... tít...
Rồi... tít ———————
Tiếng máy báo hiệu vang lên, sắc lạnh và tuyệt vọng. Căn phòng rơi vào im lặng.
chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ.... mưa rất nặng hạt như sót thương cho số phận của em vậy....
----------------------
đã tìm được kí chủ phù hợp
bắt đầu chuẩn đoán
đã được 2%
đã được 28%
đã được 53%
đã được 89%
đã hoàn thành
bắt đầu truyền tống
ở 1 không gian vô định..... rộng lớn..
Isagi Yoichi
*sãi bước*
Isagi Yoichi
nơi này?...
kani[ hệ thống]
*hiện lên * xin chào kí chủ em là Kani là hệ thống của anh.....
Isagi Yoichi
? * khó hiểu*
kani[ hệ thống]
Nơi đây là biên giới giữa cái chết và sự lựa chọn. anh không còn sống, Yoichi… nhưng chưa thật sự chết. Và anh có một cơ hội — một nhiệm vụ.
Isagi Yoichi
nhiệm vụ gì?
----------
end
hãy đón nhận chap tiếp theo nhé!
cảm ơn các bạn đã đọc có gì sửa lỗi giúp mình nhé ♡
Comments