Chapter 3. Ác mộng
Tiếng giọt mưa lách tách rơi trên nền đất, gió thổi lạnh lẽo, nơi lòng không thương mà đau âm ỉ
Lục Phương Kì quỳ rạp xuống trước bia mộ của người anh lớn đã hết lòng yêu thương dẫn dắt mình, lại vì một phút lơ là của bản thân mà hắn đã bị bắn chết, làm sao cậu có thể ngừng tự trách mình được chứ
Lục Phương Kỳ
...anh..hức...
Lục Phương Kỳ
// sờ lên tấm bia mộ //
Trên tấm bia khắc rõ từng chữ một từ họ tên, tuổi tác, năm sinh năm mất
Cái tên Bạch Quân Nguyệt trên bia kia chính là thứ xoáy sâu vào tim cậu khiến cậu không ngừng thống khổ mà khóc nức nở
Cả đời này nằm mơ cậu cũng không ngờ được cảnh tượng hắn chết trước mặt mình mà mình chỉ có thể ôm lấy hắn mà khóc, vô dụng, quá vô dụng
Lục Phương Kỳ
Anh.. anh cho em cuộc sống...
Lục Phương Kỳ
Cho em gia đình...anh cho em tất cả mọi thứ.. hức...
Lục Phương Kỳ
Cho nên...anh ơi...đợi em, đợi em đến bồi anh...hức..
Lục Phương Kỳ
// rút chiếc súng ra //
Lục Phương Kỳ
Em sẽ...không bao giờ bỏ anh một mình...
Lục Phương Kỳ
Anh...chính là gia đình của em, mãi mãi
Kết lời cậu cài đạn đưa súng ngay thái dương
Mắt nhắm nghiền, đôi môi nở nụ cười
Lục Phương Kỳ
Anh, đợi em !
Tiếng súng vang lên rồi sau đó chiếc súng rớt xuống, thân ảnh của cậu trai ngã xuống nền đất ngay sau đó...và cậu kết thúc cuộc sống của mình ở thế giới không tìm thấy nguồn sáng này
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Ức...ưm...// tay nắm chặt chăn, cau mày //
Lục Phương Kỳ
Anh ơi, đừng bỏ em !
Lục Phương Kỳ
Anh ơi...hức..
Lục Phương Kỳ
Nguyệt ca...hức...đừng đi mà...
Bạch Quân Nguyệt ( thế giới trước )
// nhìn cậu đau lòng //
Bạch Quân Nguyệt ( thế giới trước )
Xin lỗi, anh xin lỗi...
Lục Phương Kỳ
Hức...anh ơi...
Lục Phương Kỳ
Nếu như...anh không tỉnh dậy...em sẽ tẩu tán cùng anh...
Lục Phương Kỳ
Em sẽ theo anh...em sẽ không rời bỏ anh, Nguyệt ca....hức...
Lục Phương Kỳ
// đưa súng lên thái dương //
Lục Phương Kỳ
// nhắm mắt //
Bạch Quân Nguyệt ( thế giới trước )
Đừng, đừng mà !
Bạch Quân Nguyệt ( thế giới trước )
A Kỳ, không được ! // hét lớn //
Hắn nhìn thấy Phương Kỳ, đứa em trai của hắn đang quỳ trước thân xác hắn gọi hắn
Nhưng hắn mãi không tỉnh, rồi sau đó cậu lấy súng lên nồng và đưa lên thái dương mình
Hắn chạy rất nhanh, rất nhanh lại cản cậu nhưng mà cái kết cũng chỉ khiến hắn thêm phần đau đớn
Người con trai đó ngã xuống mặt đất, máu tuôn ra rất nhiều hắn cố ôm lấy thân xác đó nhưng đến tóc cũng không thể sờ, hắn chỉ biết bất lực nhìn người ra đi như vậy
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Kh-không...A Kỳ
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Dừng lại, đừng...A Kỳ
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
A Kỳ...
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
LỤC PHƯƠNG KỲ // hét to //
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
// giật mình bật dậy //
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Ha...hộc...hộc...// thở //
Y tá
// mở cửa chạy vào //
Y tá
// đi lại gần giường hắn //
Y tá
Cậu không sao chứ ạ ?
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
// giật mình, nhìn sang y tá //
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Kh-không.. tôi...ổn
Y tá
Cậu vừa gặp ác mộng sao ?
Y tá
Hay là khó chịu ở đâu ?
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Không, tôi chỉ gặp ác mộng thôi...cảm ơn cô quan tâm
Y tá
Vâng, cậu hãy thả lỏng rồi ngủ lại nha !
Y tá
Nếu có chuyện gì nhớ là bấm cái nút trên đầu giường nhé !
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Vâng, cảm ơn cô ( cười )
Y tá
Vâng, tôi xin phép ( gật đầu )
Cô y tá xoay người đến tắt đèn rồi mở cửa rời đi
Đây là phòng đơn nên trong phòng ngoài hắn ra thì không còn ai cả
Cô y tá kia chắc cũng đang đi kiểm tra nên khi nghe giọng hắn hét thì mới chạy vào hỏi thăm
Quân Nguyệt ngồi dậy đưa tay lên trán lau bớt một ít mồ hôi đang thấm đẫm trán hắn
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Ngủ lại làm sao đây, không biết tên nhóc đó có sao không nữa
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Lỡ như nhóc đó làm chuyện dại dột thiệt thì...biết làm sao chứ...
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Chậc...lớn rồi mà còn khiến người khác lo lắng đến như vậy...haiz..
Thế rồi Quân Nguyệt chả thể ngủ lại được, cứ trần trọc cả đêm, cứ nghĩ đến thằng nhóc kia lại cảm thấy lo lắng
Cứ vậy mà đến sáng hôm sau
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
// xuống giường vào phòng vệ sinh //
Tô Tử Tâm
// ngó đông, ngó tây //
Khương Dịch Phàm
Người đâu ?
Tô Tử Tâm
Sao tôi biết, không phải trốn rồi chứ ?
Khương Dịch Phàm
....// bước vào //
Khương Dịch Phàm
Đêm qua còn ở đây không ?
Tô Tử Tâm
Còn mà, tôi vừa hỏi thăm y tá trực đêm hôm qua
Tô Tử Tâm
Cô ấy nói đêm qua còn ở đây, có gặp ác mộng rồi cô ấy vào hỏi thăm nữa mà
Khương Dịch Phàm
[ Hay gặp ác mộng vậy sao...]
Tô Tử Tâm
Để tôi coi lại camera xem sao
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
// bước ra //
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
// nhìn lên //
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Hai người đến sớm vậy ? ( cười )
Tô Tử Tâm
Cậu ở trong đó từ nãy giờ sao ?
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Ừm, đúng vậy
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
// vịn tường //
Tô Tử Tâm
Sao cậu không lên tiếng ?
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Tôi có biết hai người đến đâu mà lên tiếng
Tô Tử Tâm
Ơi là trời, bọn tôi hoảng vì cậu đó...cứ tưởng cậu trốn rồi chứ // thở phào //
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
// cười //
Quân Nguyệt buông tay vịn tường rồi chuẩn bị đi đến giường thì lại lần nữa Dịch Phàm nhấc bổng hắn lên
Dù là lần thứ hai rồi nhưng Quân Nguyệt vẫn chưa thể kìm chế được cảm xúc mà tim lại đập loạn xạ cả lên
Khương Dịch Phàm
// đặt hắn lên giường //
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
// cố tỏ ra bình tĩnh //
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
Khục...tôi rời đi thì bác sĩ rảnh nợ sao lại lo lắng làm gì cơ chứ ?
Tô Tử Tâm
// chưa hết ngơ ngác //
Khương Dịch Phàm
// đẩy tay Tâm //
Tô Tử Tâm
À...ừm, sao vậy ?
Khương Dịch Phàm
// nói nhỏ vào tai Tâm //
Tô Tử Tâm
À...thì là do lương y như từ mẫu mà, cậu tứ cố vô thân làm sao mà tôi không lo cho được
Khương Dịch Phàm
Lương y như từ mẫu 99%, cậu 0,1% còn lại
Tô Tử Tâm
Tôi quên rồi, đừng nhắc
Tô Tử Tâm
Tôi là 0,1% trong 99% kia rồi
Tô Tử Tâm
À mà thôi, cậu nằm xuống cho tôi khám xem nào !
Bạch Quân Nguyệt ( 20 tuổi )
( gật đầu )
Tâm khám rồi thăm hỏi hắn xong thì liền gật đầu
Tô Tử Tâm
Hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi nhiều thêm chút để mau bình phục
Tô Tử Tâm
Thôi, hai người nói chuyện đi. Tôi đi trước !
Tô Tử Tâm
// mở cửa ra ngoài //
Comments
Felix
có khi nào nhỏ Kỳ cũn qua đây dới ẻm hong🤔🤔
2025-05-06
1
Felix
được cái hay nhớ dai 😔
2025-05-06
1