Chương 2: Về nhà.

Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Sao lại không ngủ trên ghế?
Ánh Tú mím môi, đảo mắt qua lại né tránh ánh mắt của Tuấn Tài, ngập ngừng không muốn trả lời.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Nói? *cau mày*
Cậu nhớ lại, trước đây vì ngủ ở ghế đá trên công viên mà bị đánh một trận. Thế bây giờ cậu không dám ngồi trên ghế, chỉ toàn ngồi bệt dưới đất. Đến cả khi ngủ cũng ngủ dưới đất.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Không có gì ạ.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Không muốn nói thì thôi.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Đứng dậy đi.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Vâng. *đứng lên*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Theo tôi. *bỏ đi*
Dù không biết người kia có hại mình hay không, nhưng Anh Tú lại tin tưởng theo sau anh. Giống như một con chó hoang, vừa được cho đồ ngon liền mất cảnh giác mà vẫy đuôi muốn nhận chủ.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Nhóc vào đi. *mở cửa xe*
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nh-nhưng em bẩn lắm... *ngập ngừng*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Tốn thời gian quá. *đẩy cậu vào*
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ah! *giật mình*
Tuấn Tài vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe chạy đi. Anh đưa mắt nhìn qua gương, thấy Anh Tú ngoan ngoãn ngồi yên một góc nhỏ liền hài lòng khẽ nhếch môi.
Thật ra cậu sợ sẽ làm bẩn xe anh, nên mới không dám nhúc nhích.
_____
Đến nơi, anh xuống xe rồi vòng ra sau mở cửa cho cậu.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Đến rồi, xuống đi.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Vâng! *thóc xuống*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Này! Lỡ ngã thì sao? *cáu*
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Như này vừa nhanh vừa tiện, chân dơ làm bẩn xe mất. *cười*
Lúc này, anh mới nhìn xuống chân cậu. Đôi chân trần đen nhám, chai sần vì không mang giày dép gì.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Có đau không? *khom người xuống*
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Không ạ.
Tuấn Tài đăm chiêu một lúc, cuối cùng nhấc bổng Anh Tú lên bế vào nhà. Cậu giật mình, theo quán tính mà ôm chặt lấy cổ anh.
Bác Vĩnh
Bác Vĩnh
Cậu về rồi. *cuối đầu*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Bác Vĩnh, nhà có bộ đồ nào vừa người thằng nhóc này không?
Bác Vĩnh
Bác Vĩnh
Nhà chỉ có tôi với cậu, kiếm đâu ra đồ con nít hả cậu?
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Bác tắm cho nó giúp cháu. *đặt cậu xuống*
Bác Vĩnh
Bác Vĩnh
Tôi biết rồi.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Đừng có quậy đấy.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Vâng.
_____
Tuấn Tài tắm xong, anh vừa lau tóc vừa đi đến tủ quần áo. Cả người trần truồng, lục lọi một hồi lâu.
"Cốc cốc."
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Má! *giật mình*
Anh vội vã lấy một bộ quần áo mặc vào, rồi mới nhanh chóng đi ra mở cửa.
Bác Vĩnh
Bác Vĩnh
Tôi... khụ- tắm cho nó xong rồi. *ho nhẹ*
Ông nói xong, quay mặt sang hướng khác. Anh nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ biết thở dài.
Anh Tú trần truồng, cúi gằm mặt xuống đất. Hai tay cậu đặt phía trước, che đi phần nhạy cảm.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Bác ngủ đi.
Bác Vĩnh
Bác Vĩnh
À, được rồi.
Bác Vĩnh
Bác Vĩnh
Cậu ngủ ngon. *rời đi*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Nhóc vào đây đi.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Vâng. *vào phòng*
Anh đóng cửa lại, tiếp tục quay lại phía tủ lục lọi quần áo. Nhưng hầu hết đều cùng một size, cái áo nhỏ nhất của anh thì cũng dài đến tận đầu gối cậu.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Mặc tạm đi. *đưa cậu*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Ngày mai sẽ đưa nhóc đi mua đồ.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Cảm ơn ạ. *cầm lấy*
Chiếc áo rộng thùng thình, Anh Tú xắn tay áo lên tận khuỷu tay. Mà dưới ánh nhìn của Tuấn Tài, anh nhìn đằng nào cũng thấy cậu giống con gái.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Nhóc tên gì?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Tên đẹp đấy.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Đã trễ vậy rồi? *nhìn đồng hồ*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Đi ngủ thôi nhóc.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Chú ngủ ngon ạ.
Anh lên giường trùm chăn lại. Nhưng đợi một hồi lâu, chẳng có động tĩnh nào.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Sao lại nằm dưới sàn!? *bật dậy*
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ch-cháu... *giật mình*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Tch- *xuống giường*
Anh nhấc người cậu đặt lên lên giường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Sau này có tôi rồi, nhóc không phải ngồi hay ngủ dưới đất nữa.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Có biết chưa?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Chú nhận nuôi cháu ạ? *ngơ ngác*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Cứ cho là thế đi. *nằm xuống*
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Ngủ đi nhóc. *xoa đầu cậu*
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Vâng! *nhắm mắt*
Dù mắt đã nhắm, cậu vẫn không kìm được mà tủm tỉm cười. Bởi đây là lần đầu có cậu biết cảm giác có gia đình là thế nào.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play