---
Chương 2: Trung thành nơi thân thể
Trong điện, ánh đèn dường như yếu ớt hơn, phản chiếu những đường cong nhòe mờ trên tấm bình phong. Tiếng áo choàng trượt xuống sàn mộc như lụa cọ vào da thịt, êm ái đến kích thích.
Hải Đăng đã quỳ hẳn giữa hai chân Hùng Huỳnh. Đôi mắt ngước lên, ẩn nhẫn và thành kính. Hắn có thể đẩy ra, có thể quát lên vì hỗn xược… nhưng chỉ ngồi đó, yên lặng nhìn Đăng đưa tay lên, chạm vào thắt lưng mình.
“Cho em.” Giọng Đăng khàn khàn, bàn tay hơi run khi cởi lớp trung y mỏng còn sót lại. Dưới ánh sáng mờ, thân thể trắng hồng hiện ra, với đường gân xanh nổi nhẹ nơi bụng dưới—nơi dục vọng đã cương cứng từ lúc bị cậu liếm vào mép vết thương.
Hùng cắn răng. “Ngươi có biết mình đang làm gì không, Đăng?”
“Em biết.” Cậu thì thầm, rồi cúi đầu xuống. Không cần lệnh. Không ngại bẩn. Không chút ngại ngần. Miệng cậu bao lấy hắn – trơn ướt, ấm nóng, ngoan ngoãn mà chủ động, khiến từng khối cơ trên người Hùng căng cứng như dây cung.
“Chết tiệt...” Hắn khàn giọng, ngửa đầu ra sau. Tóc dài xõa ra sau vai, những tiếng mút khẽ vang vọng trong căn điện như đòn roi quất thẳng vào lí trí.
Đăng không nói gì, chỉ dâng hiến bằng chính cái miệng được huấn luyện để giết người—nhưng giờ đang phục vụ cho dục vọng của một người duy nhất. Tay cậu giữ lấy đùi Hùng, ngón tay bóp chặt, móng tay khẽ ấn vào da thịt.
“Lùi ra,” Hùng thở gấp, siết tóc cậu kéo ngược lên. Nhưng Đăng không nghe.
Chỉ khi Hùng gầm nhẹ, “Vợ của ta không cần quỳ,” lúc đó Đăng mới ngẩng đầu, ánh mắt hoang dại.
“…Chồng.”
Một tiếng gọi ấy thôi, Hùng đã kéo cậu lên, áp vào ngực, xoay người đè thẳng xuống đệm. Ám vệ không được phép lộ mặt, nhưng giờ lại nằm dưới vương gia, bị lột sạch từng lớp áo, để lộ bờ ngực săn chắc, nước da ngăm sẫm ửng đỏ vì hưng phấn.
Hùng kẹp lấy cằm cậu, mắt đỏ rực: “Vợ dám dụ ta?”
“Em chỉ làm tròn bổn phận.” Đăng cười khẽ, răng thỏ lấp ló nơi khóe môi, nhưng ánh mắt lại đầy khiêu khích. “Nếu chồng không cần, em lui.”
“Lui?” Hùng đè chặt cậu xuống. “Muộn rồi.”
Và rồi, hắn xé toạc nốt vạt áo cuối cùng, hai tay giữ chặt eo Đăng, ấn hạ hạ thân mình vào giữa hai đùi đang run nhẹ. Một bàn tay trượt ra sau, luồn qua khe mông, tìm đến nơi nhạy cảm đang co rút theo từng nhịp thở gấp.
“Chồng...” Đăng thở hổn hển, tay bấu lấy tấm đệm lót, bắp đùi cứng như đá vì căng thẳng.
“Vợ nên học cách thả lỏng.”
“Không quen... A—!”
Ngón tay đầu tiên thâm nhập, thô bạo nhưng không hoàn toàn tàn nhẫn. Đăng nghiến răng, mắt ngấn nước. Nhưng không phản kháng. Không một chút.
“Em thuộc về ta. Từ đầu đến cuối.”
Ngón tay thứ hai luồn vào, rồi ba, chạm sâu đến tận nơi mềm mại nhất khiến thân thể Đăng cong lên như cung giương căng. Miệng cậu thở dồn, bắp tay run lên, tay vươn ra kéo Hùng xuống.
“Chồng... vào đi... Xin chồng…”
Và Hùng không còn chờ.
Trong một cú thúc mạnh—hắn đâm sâu, dứt khoát, chiếm trọn thân thể cậu. Cảm giác siết chặt, nóng ướt đến mức khiến vương gia của một nước phải nghiến răng, tay đập mạnh xuống đệm để giữ tỉnh táo.
“A... Aaa...” Đăng rít lên, cả người cong lại. Hắn không nhẹ tay. Không dịu dàng. Chỉ có duy nhất một thứ—chiếm hữu điên cuồng, như muốn dập vỡ thứ trung thành điên rồ kia trong chính cơ thể này.
Căn điện vang lên tiếng thịt va vào nhau nhịp nhàng—bạo liệt. Đăng bật khóc, nhưng vẫn bám lấy cổ Hùng, chân móc sau lưng hắn, gắn chặt thân thể cả hai.
“Em là của chồng... của chồng…”
“Phải.” Hùng gầm vào tai cậu. “Của ta. Không ai được chạm vào ngươi. Không ai—ngoài ta.”
Một cú thúc sâu đến tận cùng, Đăng thét nghẹn, rồi run lên bần bật. Dưới thân, cậu phóng ra trước—trắng xóa, ướt cả bụng dưới.
“Chồng… chồng ơi…”
Hùng siết eo cậu, thúc thêm vài nhịp nữa, rồi mới rên khẽ bên tai Đăng, xuất sâu vào trong cậu—nồng ấm, đặc sệt, đẩy vào nơi đã co rút dữ dội.
Cả hai người đều thở dốc. Hùng cúi xuống, liếm vệt nước mắt nơi khóe mắt Đăng, dịu giọng:
“Ngươi là ám vệ… nhưng từ nay không còn chỉ là một cái bóng.”
Comments