3. Cuộc sống bên Nga ¹

Giật mình tỉnh giấc khỏi những giấc mộng
Cả người mệt nhoài như đã đứng hàng tiếng đồng hồ
Đôi mắt xanh nhạt khẽ lóe sáng rồi vụt tắt, bọng mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
" Tsk... Đau mắt quá "
Cứ nằm đấy ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, tiếng gió thổi mạnh bên ngoài khiến người ta bỗng chốc cảm thấy lạnh hơn
[Takemichi, cậu ổn chứ?]
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
" Không, tôi không hề ổn "
Tiếng máy móc vang bên tai nhưng lại chẳng nhận được lời hồi âm từ đối phương
Cảm giác âm ỉ của vết thương vẫn còn đó, em chống tay ngồi dậy bắt đầu sinh hoạt chuẩn bị một ngày mới
Một ngày mới không có họ bên cạnh
Một ngày mới chẳng tiếng cười đùa
Một ngày mới với bao ám ảnh trong quá khứ
Có lẽ em sẽ phải quen dần với điều đó mà chẳng có họ bên cạnh
_
_
_
_
_
Ngồi trầm ngâm trên bàn ăn với những món ăn ấm áp. Không đói, không muốn ăn
Nhưng không được lãng phí
[Cậu còn những thắc mắc gì không?]
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Bao lâu? Mọi chi phí?
[Trong vòng hai năm cậu sẽ được về, mọi chi phí tôi sẽ chi trả, cậu không cần phải lo lắng]
[Nếu muốn, cậu còn có thể ở yên trong nhà chẳng cần làm gì. Mọi thứ tôi sẽ làm phụ cậu]
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Vậy à... vẫn là nên đi chào hỏi một chút?
[Vậy cậu cần phải học tiếng Nga]
[Cũng có thể học những kiến thức mà cậu chưa bao giờ đụng đến]
[Đừng quên tôi luôn ở đây và luôn giúp cậu mọi việc]
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Nghe đa năng nhỉ?
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Chuẩn bị giúp tôi nhé?
[Được]
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
" ...Vẫn là không thì hơn, dù gì cũng chỉ hai năm "
Miết nhẹ chiếc cốc cà phê, em chợt giật mình khi nhìn thấy đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi
/choang/
Tiếng rơi vỡ cùng tiếng rè rè bên tai, em ôm ngực khó khăn hít thở
Mất bình tĩnh, dù đã trải qua đã lâu
Đó là hội chứng đầu tiên mà em đã mắc phải trong trận chiến 8/3 - cái ngày đáng nhẽ Draken đã phải nằm trong vũng máu
PTSD - Rối loạn căng thẳng sau sang chấn
Trôi qua đã khá lâu nhưng có lẽ em vẫn chưa quen được điều này
Lảo đảo đứng dậy khỏi bàn ăn, em bước lên phòng ngủ với tâm trạng rối bời
Đáng nhẽ em phải luôn mang theo thuốc an thần mới đúng
_
_
_
_
_
_
_
_
_
_
Năm đầu tiên sống tại Nga
Ở thị trấn Karelian - một thị trấn gần như bị thời gian bỏ quên - nằm sát biên giới Phần Lan
Một thị trấn nhỏ lặng lẽ như tâm trí của những người muốn trốn tránh trong nỗi cô đơn
Một căn nhà nhỏ tách biệt với ngôi làng đằng kia, em sống trong đó trong nỗi buồn vô tận
Chẳng ai biết đến em, không ai biết em từ đâu đến và em cũng chẳng cần họ biết điều đó
Lớp tuyết phủ trên sân nhà ngày càng dày như một tấm thảm mềm nhưng lại lạnh buốt đến từng mạch máu đang trào dâng trong cơ thể
Em quấn mình trong chiếc chăn ấm khi chẳng có một ai bên cạnh ôm ấp
Vẫn lạnh
Trên bàn, chiếc cốc socola nóng được chuẩn bị sẵn từ trước
Em không uống... Mà ngậm điếu thuốc còn cháy trên môi
Vị cay xè cùng khói thuốc mờ nhạt như bình ổn tâm trạng bối rối hiện giờ
Bên cạnh còn có mấy lọ thuốc nằm ngổn ngang, hình như là đã hết
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
" Cô đơn thật... "
_____
Hot

Comments

Michi kun

Michi kun

Mong ra chap mới nha

2025-05-06

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play