Chương3

Sau khi ăn uống no nê, cả ba đứa nằm dài trên chiếc sofa lớn đặt ở góc phòng nghỉ phía sau quầy. Cái bụng ấm, cái đầu rỗng, và ánh nắng trưa hắt nhẹ qua rèm cửa – tất cả khiến mắt tụi nó díu lại không cưỡng nổi.
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Ê, chúng mày đặt báo thức chưa đó?
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[lim dim]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Rồi... rồi... 2h chiều đừng lo
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[ngáp dài, co chân lên]
Zury thì không thèm trả lời nữa, vì chỉ hai phút sau, nhịp thở đều đều đã thay lời xác nhận: cô nàng đã chìm vào giấc ngủ trưa sâu lắng.
Tiệm COOK CAKE lúc này yên tĩnh như một căn nhà ngủ quên. Bên ngoài, nắng đầu hè lặng lẽ đổ dài xuống vỉa hè, gió lùa nhẹ làm chuông gió rung lên những âm thanh nhè nhẹ như ru. Không tiếng khách, không tiếng cười nói – chỉ còn lại ba cô gái nằm sóng soài trên sofa, đôi dép văng ra khỏi chân, cái gối ôm bị giành giật đến méo mó.
.......
|Tít... tít... tít... |
Tiếng báo thức vang lên chói tai khiến cả ba gần như bật dậy cùng lúc như… bị đánh thức bởi động đất.
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Trời đất ơi!!!
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
[hét lên]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Cái quái gì vậy!? [ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Ủa...? tới giờ mở tiệm rồi hả?
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[mò điện thoại]
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Haizz... [ngáp]
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Gì mà mới ngủ một tí đầu tao như bị reset luôn á trời
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[ngồi thẫn thờ]
Cả ba nhìn nhau, mặt đứa nào đứa nấy còn in dấu gối, đầu tóc tơi tả y như vừa bước ra từ giấc mơ bị giật dây.
Sau vài giây choáng váng, cả nhóm cùng bật dậy chạy tán loạn: đứa kéo rèm, đứa bật đèn, đứa chỉnh lại quầy bánh.
Tiệm COOK CAKE chính thức mở cửa lại lúc đúng 2 giờ chiều – chỉ trễ hơn vài nhịp thở và một trận cười lăn lộn vì... giấc ngủ trưa lỡ làng.
Nhưng với ba cô gái ấy, đó lại là một phần quen thuộc trong nhịp sống dịu dàng nơi tiệm bánh – nơi mỗi ngày đều có chút hối hả, chút ngọt ngào và rất nhiều tiếng cười.
Sau một lúc vật lộn sắp xếp bày biện lại tiệm thì cả ba cũng nhìn nhau thở phào, ánh nắng chiều len qua lớp kính cửa trong veo, rọi lên những chiếc bánh mousse mịn màng nằm ngay ngắn trong tủ trưng bày. Quạt trần quay nhè nhẹ, tiếng nhạc jazz lại vang lên – mọi thứ trở lại nhịp thường nhật.
Sau khi kiểm tra xong mọi thứ đã sẵn sàng đón khách, cả ba cô gái ngồi thụp xuống chiếc bàn nhỏ ở góc quầy, mỗi người cầm một ly trà lạnh, ánh mắt vẫn còn vương chút mơ màng sau giấc ngủ trưa ngắn ngủi.
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Ngủ trưa thôi mà tao như mất kết nối á
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[uống trà, than vãn]
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Dậy mà tao tưởng tao trở lại thời chiến tranh trước công nguyên luôn á trời
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Ờ, may là chưa có khách vô ngay lúc đó chứ không tao quỳ luôn tại chỗ
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[Cười, dựa lưng ra sau]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Chắc người ta tưởng tiệm mình mất điện nên nhân viên cũng sập nguồn luôn
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
[liếc xéo]hmm... hay do mày lười, kiếm lý do quá
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Mày hơn được tao chắc, cùng số phận hết thôi bạn ơi[lắc đầu]
Cả ba cười phá lên, tiếng cười vang vọng trong không gian yên bình của buổi chiều. Một khoảnh khắc yên ả hiếm hoi giữa những ngày luôn tay luôn chân với bột, bơ, và bánh.
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
tao nghĩ... mai làm thêm bánh hạnh nhân bơ sữa đi. Bữa có mấy khách hỏi mà hôm đó hết hàng
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[chống cằm nhìn ra đường]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Ừ, tiện thể tao thử thêm món bánh phô mai kiểu Nhật, mấy hôm nay có trend á
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
[xem điện thoại]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[uống trà, gật đầu]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Tụi mình nên tranh thủ mấy lúc rảnh thế này mà lên ý tưởg món mới ha? Dù sao ngồi không cũng chỉ nói mấy thứ xàm l thôi
Arits mỉm cười. Đúng vậy. Tiệm bánh nhỏ này đâu chỉ bán bánh. Nó còn là nơi ba cô gái gửi gắm thanh xuân, nuôi dưỡng ước mơ – và là chốn bình yên nhất giữa thành phố đông đúc, nơi mỗi buổi chiều như thế, chỉ cần một ly trà, một câu chuyện vẩn vơ, cũng đủ thấy đời ngọt ngào như lớp kem tươi trên bánh.
Buổi chiều đã trôi qua được một lúc, không gian tiệm COOK CAKE lại yên tĩnh. Ba cô gái ngồi nhâm nhi trà, thi thoảng trao đổi vài câu chuyện không đầu không cuối về công việc, về khách hàng hay những ý tưởng món mới. Chắc hẳn, họ đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi, không phải vội vàng hay lo lắng.
Leng keng...
Bỗng, cửa tiệm bật mở, một cơn gió nhẹ theo sau, và ba bóng người bước vào – tất cả đều mặc đồ đơn giản, nhưng có một điều không thể không nhận ra: họ là những gương mặt khá quen thuộc.
Puppy, một nữ rapper nổi tiếng trong giới Underdog Rap Việt, là người đầu tiên đi vào. Sau cô, hai chàng trai cao ráo, đeo kính đen, phong cách không thể nhầm lẫn – Captain và Bray, hai rapper đình đám ở Rap Việt, bước theo. Bầu không khí trong tiệm lập tức thay đổi, dù chưa ai lên tiếng.
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[ngẩng lên, thở dài]
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
"Dm, dỡn mặt?... "
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
chet rồi... lại là người nổi tiếng... còn có...[lẩm bẩm]
Cô nàng luôn có chút không vui khi những người nổi tiếng bước vào tiệm, vì nó dễ dàng khiến quán đông đúc, ồn ào hơn, và có thể gây khó chịu cho những khách hàng quen thuộc – những người thường tìm đến sự yên tĩnh, thư giãn. Tiệm bánh này vốn chỉ là nơi để tránh xa sự hối hả ngoài kia, không phải nơi để làm "phòng trà".
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
[liếc nhìn Arits]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
"nyc Kiều Anh!? "
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Mày cứ lo quá, cứ coi họ là khách bình thường thôi
Linh Anh chỉ khẽ cười, nhưng không nói gì, mắt vẫn quan sát từng bước đi của nhóm người kia. Cô nàng luôn biết cách giữ vẻ ngoài bình thản, dù trong lòng có chút không hài lòng với việc bỗng dưng có nhiều sự chú ý đổ về tiệm.
Puppy bước đến quầy, mỉm cười nhìn Kiều Anh, còn Captain và Bray thì đứng phía sau, tự nhiên như thể đây là một quán cà phê quen thuộc. Đôi mắt Kiều Anh chỉ thoáng nhìn qua, rồi nhanh chóng quay đi để tiếp tục công việc.
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
Chào các bạn nhé, tụi mình muốn gọi vài món
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
[cười]
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[khẽ gật đầu]
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Cảm ơn, menu ở đây các bạn có thể tự gọi nhé
𝘏𝘰𝘢̀𝘯𝘨 Đ𝘶̛́𝘤 𝘋𝘶𝘺
𝘏𝘰𝘢̀𝘯𝘨 Đ𝘶̛́𝘤 𝘋𝘶𝘺
"Bùi Kiều Anh... "
Mặc dù Kiều Anh có chút khó chịu với việc nổi tiếng vào quán, nhưng cô cũng không thể phủ nhận một điều: nhóm rapper này, dù gây ồn ào, nhưng họ luôn rất tôn trọng không gian riêng tư của những khách hàng khác. Và thực tế, bây giờ, tiệm COOK CAKE lại được thêm một lượng khách mới – cũng chẳng phải điều xấu, dù đôi khi làm mọi thứ trở nên náo nhiệt hơn.
Puppy sau khi chọn xong một phần bánh tiramisu và một ly trà đào, quay sang hai người đi cùng:
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
Các anh, lấy gì không?
Bray lặng lẽ chỉ vào bánh kem caramel, còn Captain chọn một phần mousse dâu nhỏ. Cả ba không ồn ào, không thu hút sự chú ý như Kiều Anh đã tưởng. Họ chỉ trao nhau vài lời thì thầm, rồi lặng lẽ nhận khay bánh từ tay Trang Anh.
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
Cảm ơn nhé[gật đầu, xoay người đi]
Captain là người đi cuối cùng. Khi bước ngang qua quầy, anh thoáng dừng lại, ánh mắt chạm vào Kiều Anh một cách nhẹ tênh – không phải kiểu nhìn tò mò hay soi mói như nhiều người khác, mà là một ánh nhìn... chỉ đơn thuần là để xác nhận một sự hiện diện. Không có nụ cười, cũng chẳng có lời chào. Chỉ là một ánh nhìn lặng thinh – nhưng lại khiến tim cô hơi khựng lại trong một nhịp.
Anh khẽ nghiêng đầu, như thể muốn nói điều gì, nhưng rồi lại quay đi, bước theo hai người kia vào góc khuất.
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Ủa gì vậy? [huých vai]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Đức Duy kia phải không?
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
mày thấy không?
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Thấy... mà cũng có gì đâu
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
[cười]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Thôi chet, còn lưu luyến người cũ đấy à
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Sao bảo quên rồi
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Ais, lưu luyến deo gì
Cả ba lại rúc rích cười như thường lệ, như thể mọi chuyện đều không quá quan trọng. Nhưng đâu ai biết, chính những khoảnh khắc đơn giản và bất ngờ ấy, lại là khởi đầu cho một câu chuyện khác – lặng lẽ và dịu dàng như mùi bánh trong tiệm COOK CAKE chiều hôm đó.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play