Chương4

Tiệm dần ổn định trở lại. Khách cũng đã vào đủ bàn, không còn cảnh chen chúc hay phải chờ đợi. Không gian lại trở về với tiếng nhạc nền dịu nhẹ và hương thơm ngọt ngào từ những mẻ bánh mới vừa ra lò.
Sau quầy, ba cô gái bắt đầu công việc quen thuộc – người canh lò, người kiểm hàng, người dọn ly tách. Dù vẫn làm việc, nhưng không khí giữa họ chẳng bao giờ thiếu đi tiếng nói cười.
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Ê, mai tụi mình làm thử bánh sầu riêng không?
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
[rửa ly]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Khách bữa trước hỏi mà tao né luôn, vì mùi nó mạnh quá
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Thử đi, nhưng làm loại mousse lạnh, đỡ gắt hơn
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Bánh đó dễ gây nghiện lắm
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[sắp xếp lại khay bánh]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
À quên, con Arits nó ghét mùi sầu riêng mà[liếc]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Nó mà ngửi được khéo lăn đùng ra ra xỉu luôn chứ đùa
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[bật cười]
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Xỉu thật chứ khỏi đùa, mùi đó mà ám vào người là tao khỏi có đi date
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[nheo mắt, tay đưa lên mũi giả vờ ngất]
Cả ba lại cười ầm lên, không ai nhắc lại chuyện ba rapper nổi tiếng vừa ghé tiệm. Không phải vì cố tình né tránh, mà đơn giản là... chuyện đó không đủ đặc biệt để chen vào thế giới nhỏ ấm áp và thân quen của ba cô gái.
Họ vẫn là những cô chủ – cô nhân viên – cô bạn thân, sống trong nhịp thở ngọt ngào của bánh, trà và những câu chuyện vu vơ. Mọi điều bên ngoài, dù có hào nhoáng đến mấy, cũng chỉ là khách ghé qua. Tiệm bánh này, vẫn luôn là góc nhỏ yên bình mà họ cùng nhau giữ gìn – bằng tình bạn, mùi thơm của lò nướng, và những buổi chiều đầy tiếng cười.
Rầm!!!
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[giật mình]Duma?
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Cửa tiệm có vẻ thích thay cửa mới rồi
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
cửa tiệm chứ không cổng dinh độc lập đâu bạn ơi
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Aaaa, Negav tới rồi đâyy
Cả ba cô gái cùng lúc giật mình quay lại khi một giọng nam vang lên đầy phấn khích từ phía cửa. Không cần nhìn cũng biết, cái kiểu vào không gõ cửa, hét to như sân khấu riêng kia… chỉ có thể là Negav – thằng bạn thân “nhiều chuyện” nhất hội.
Cửa tiệm khẽ vang tiếng chuông gió, Negav bước vào trong bộ hoodie rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai ngược, kính râm nửa treo nửa tụt xuống sống mũi. Vừa thấy ba cô nàng sau quầy, anh chàng lập tức dang tay như sắp nhào vô ôm ai đó.
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Trời ơi lâu lắm không gặp tụi mày, chúng mày nhớ tao không?
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
nhớ cái đầu mày á[lườm]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[khoanh tay, nhướng mắt lên]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Mới hôm kia còn livestream đòi ‘order 10 bánh COOK CAKE giao tận nhà’ mà bày đặt lâu
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Thôi mà, nay tao đến tận nơi mà, đó là live thôi đã gặp ngoài đời đâu
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Tao nhớ không nhầm thì hôm qua mày mới sang nhà cn Zury chơi phải không?
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Hôm qua là hôm qua, 24h cũng lâu lắm đó
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
[cười]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Vừa mới vào là đã -1 điểm thanh lịch rồi
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Vào mà ầm ầm một lần nữa là khách tưởng tụi tao mở show nhạc không đó
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Thì tụi mày cho tao biểu diễn thử đoạn mới viết coi, biết đâu khách đông thêm, lời gấp đôi
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Biến cho mẹ mày bán hàng coi
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[lườm]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Đừng nha, tao vừa mới dỗ được cô bác lớn tuổi quay lại uống trà chiều. Mày lên flow một đoạn là họ bỏ chạy hết
Cả nhóm lại phá lên cười. Không khí tiệm bánh trở nên rộn ràng và ấm áp hơn bao giờ hết. Dù Negav có ồn ào, có “nhiều năng lượng dư thừa” đến đâu, thì với ba cô gái, anh vẫn luôn là mảnh ghép không thể thiếu – là thằng bạn thân chẳng cần giữ hình tượng, nhưng luôn đúng lúc mang theo niềm vui và tiếng cười
Nhưng chắc chỉ có đám bạn cô là vui thực sự thôi nhỉ, bên ngoài nhìn cô có vẻ bình thường nhưng sâu bên trong là cả một trái tim vỡ làm trăm mảnh, tại sao? rõ ràng những giây phút cô sắp quên được anh rồi thì anh lại xuất hiện
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
"Hoàng Đức Duy... "
Tại góc khuất phía cuối tiệm, nơi ánh đèn dịu hơn và cách xa quầy phục vụ, ba rapper nổi tiếng ngồi quanh một chiếc bàn gỗ nhỏ. Bánh và nước đã được đặt sẵn, nhưng cả ba dường như không mấy chú tâm vào hương vị ngọt ngào ấy.
Bray ngả lưng vào ghế, tay xoay xoay ly trà đào, ánh mắt nhìn ra cửa sổ như để tìm câu chữ cho một bài nhạc chưa hoàn chỉnh.
Puppy, cô nàng năng động nhất nhóm, đang chống cằm nhìn Bray, thỉnh thoảng lại đá nhẹ vào chân anh để gây sự chú ý.
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
Anh Bray, bài Real Love của anh lên trend nữa rồi đó nha
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
[cười]
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
Nghe riết mà em thuộc cả lời rồi
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
Ừ, nhờ mấy đứa cứ réo tên anh hoài trên TikTok đó chứ
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
[khẽ nhếch môi]
Puppy bật cười, quay sang nhìn Captain đang ngồi đối diện – người đàn ông trầm mặc, từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào. Đôi mắt anh không hề rời khỏi quầy bánh, nơi một bóng hình quen thuộc đang thấp thoáng qua lại. Ánh nhìn đó, lặng lẽ và kiềm nén, như thể chạm vào ký ức nào đó còn bỏ ngỏ.
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
[nhìn theo, chớp mắt]
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
Ủa?... Chị Kiều Anh kia phải không? Bảo sao nãy em thấy quen quen
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
[nhìn Captain, hạ giọng]
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
Vẫn chưa dứt được ra à?
Captain không đáp. Anh chỉ khẽ cúi đầu, mắt vẫn dõi theo dáng hình quen thuộc sau lớp kính.
Kiều Anh – người con gái từng là tất cả trong những đoạn nhạc không lời của anh, từng là nguồn cảm hứng cho nhiều bản rap day dứt. Giờ đây, cô đang cười nói với bạn bè, rất gần mà lại rất xa. Không một ánh mắt nhìn lại, không một cử chỉ cho thấy cô biết anh đang ở đây.
Puppy khựng lại vài giây, cảm nhận được không khí nặng nề mà mình vô tình chạm vào. Cô chuyển chủ đề, cố tỏ ra tự nhiên:
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
thôi, lát nữa ăn xong mình đi studio nha. Em có mấy idea muốn thử cho dự án mới
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
[gật đầu, liếc nhìn Captain]
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
Ừ, đi. Nhưng trước đó... để nó ở đây một chút đã[nói nhỏ]
Puppy hiểu ý, không hỏi thêm. Dưới lớp vẻ ngoài lạnh lùng và im lặng ấy, Captain vẫn đang lạc giữa những hồi ức không gọi thành tên
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
ais [vươn vai]
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
thôi, đi thôi Puppy, tới studio sớm test mấy cái beat
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
[bật dậy, quay lại nhìn]
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
Anh ra lẹ nha Cap, em với Bray đợi ở ngoài
Captain không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Anh vẫn ngồi đó vài giây, như thể đang đắn đo điều gì. Cuối cùng, anh cũng đứng dậy, bước chậm rãi về phía quầy thanh toán – nơi Kiều Anh đang đứng.
Cô gái ấy ngước mắt lên khi thấy có người tiến đến, nhưng ánh nhìn chạm vào người trước mặt chỉ đúng một giây, rồi lập tức cụp xuống. Tay cô nhẹ nhàng gõ trên màn hình máy tính tiền.
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Ba phần bánh và nước
Captain im lặng nhìn cô. Rất gần. Gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của cô, thấy rõ vết son nhạt trên môi, và ánh mắt vẫn chẳng buồn ngẩng
𝘏𝘰𝘢̀𝘯𝘨 Đ𝘶̛́𝘤 𝘋𝘶𝘺
𝘏𝘰𝘢̀𝘯𝘨 Đ𝘶̛́𝘤 𝘋𝘶𝘺
... dạo này em sống có ổn không?
Cô dừng tay một thoáng, nhưng rồi vẫn tiếp tục thao tác như không có gì. Hóa đơn được in ra, cô gập nó lại, đặt gọn lên quầy.
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Của anh đây[đưa hóa đơn]
Cô không trả lời câu hỏi, cũng không nhìn vào mắt anh. Chỉ cúi đầu nhẹ, một cái gật hờ hững.
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Cảm ơn anh đã ghé
𝘏𝘰𝘢̀𝘯𝘨 Đ𝘶̛́𝘤 𝘋𝘶𝘺
𝘏𝘰𝘢̀𝘯𝘨 Đ𝘶̛́𝘤 𝘋𝘶𝘺
Kiều Anh... em...
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Đức Duy! Chuyện đã qua lâu lắm rồi, phiền anh đừng nhắc lại, quá khứ thì mãi là quá khứ!
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Đã thanh toán hoàn thành, anh có thể đi!
Captain đứng lặng. Câu hỏi anh cất công giữ lại bấy lâu cuối cùng cũng chỉ nhận lại lời hồi đáp lạnh nhạt. Chỉ là một cái cúi đầu xã giao, như mọi khách lạ vẫn thường nhận được ở đây.
Một khoảng lặng bao trùm. Rồi anh khẽ cười – cái cười buồn đến nao lòng
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
𝘗𝘶𝘱𝘱𝘺
Haizz, nhìn anh Cap vì chị Kiều Anh mà khổ quá trời
𝘉𝘳𝘢𝘺
𝘉𝘳𝘢𝘺
Mối tình đầu của nó đấy, khó dứt là phải, lúc còn yêu nhau Kiều Anh chuẩn gu bạn gái của nó lắm giờ bảo quên thì sao được
𝘏𝘰𝘢̀𝘯𝘨 Đ𝘶̛́𝘤 𝘋𝘶𝘺
𝘏𝘰𝘢̀𝘯𝘨 Đ𝘶̛́𝘤 𝘋𝘶𝘺
[cười khổ]Ừ, vậy anh đi...
Anh quay lưng, bước đi. Không ngoái lại.
Kiều Anh vẫn đứng sau quầy, mắt nhìn màn hình máy tính nhưng chẳng thật sự thấy gì. Ngón tay cô siết nhẹ tờ hóa đơn chưa kịp bỏ vào ngăn kéo. Hình như… tim có chút nhói.
Tiếng chuông cửa vang khẽ một lần nữa khi Captain rời khỏi quán. Không khí lắng xuống trong vài giây, như thể ai đó vừa mang theo cả một khoảng ký ức ra ngoài cùng cơn gió nhẹ buổi chiều.
Trang Anh đứng sau quầy, liếc nhìn theo dáng người vừa khuất. Cô quay sang nhìn Kiều Anh – người vẫn đang cắm cúi sắp xếp mấy tờ hóa đơn, đôi vai hơi run, nhưng ánh mắt thì cố giữ bình thản.
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Này... mày vẫn chưa quên được à?
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Ổn không đó?...
Kiều Anh không nhìn lên. Cô chỉ khẽ gật đầu, không phải để phủ nhận, mà là như đang xác minh rằng mình vẫn bình thường
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[nhìn lên]Jinnie, ra dọn bàn
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[ngó ra, nhăn mặt]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Hả? Sao lại là tao? Lúc nãy cũng là tai đó nha trời
Chưa kịp phàn nàn thêm, Kiều Anh liếc mắt sang một người khác đang ngồi lười chảy thây bên sofa:
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Negav, mày ra phụ với nó đi
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Ủa alo? Tao là khách nha mày, không trả lương mà cứ bắt đi dọn hoài nha
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
[khoanh tay, chép miệng]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘛𝘳𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩_𝘡𝘶𝘳𝘺
Khách gì mà uống hết 10 ly nước của người ta không trả tiền, giờ không dọn thì làm gì
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
[đeo bao tay, cười khẩy]
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
thôi đi ra lẹ đi ông ơi, có người đang cần yên tĩnh đó
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
cứ ồn ào vậy lát nữa nó ra phang cho mỗi đứa một cái thì không kịp né
Nghe vậy, Negav ngậm miệng. Anh đảo mắt nhìn sang Kiều Anh – người vẫn im lặng lau quầy, không nói gì. Không khí xung quanh cô bỗng chốc trầm lại, khiến người ta không nỡ pha trò thêm nữa.
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Rồi rồi, dọn thì dọn, bọn khốn này
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
Đ𝘢̣̆𝘯𝘨 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘈𝘯_𝘕𝘦𝘨𝘢𝘷
[thở dài]
Cả hai lầm lũi ra khu vực góc khuất. Những chiếc ly còn sót lại, những dấu vết bánh vụn… tất cả vẫn chưa kịp nguội, như chính câu chuyện còn dang dở giữa hai người từng yêu nhau, giờ chỉ còn lặng thinh trong một quán nhỏ mang tên Cook CAKE.
[... ]
Cả tiệm rồi cũng dần lặng yên sau giờ vắng khách. Negav và Linh Anh đã dọn xong góc bàn nơi những vị khách từng ngồi. Trang Anh lui cui lau tủ kính, còn Kiều Anh thì đứng một mình phía sau quầy, lặng lẽ gom những chiếc khăn giấy, ly nước còn sót lại.
Từng động tác của cô đều chậm rãi, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này một chút nữa, để tâm trí có thời gian sắp xếp lại những hỗn độn vừa tràn về.
Khi chiếc đồng hồ chỉ gần sáu giờ, cả nhóm quyết định đóng cửa sớm hôm nay. Không ai hỏi lý do. Có lẽ ai cũng hiểu, có những ngày trái tim cần được nghỉ ngơi hơn là cửa tiệm cần thêm một vị khách.
Trang Anh khóa cửa, Linh Anh tắt đèn. Cả bốn đứng trước tiệm, gió cuối ngày thổi nhẹ lướt qua, mang theo chút mùi mưa ngai ngái lẩn khuất đâu đó trên mặt đường.
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
𝘛𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘓𝘪𝘯𝘩 𝘈𝘯𝘩_𝘑𝘪𝘯𝘯𝘪𝘦
Ê, hình như mưa...
Linh Anh ngẩng đầu nhìn trời. Những giọt mưa đầu tiên rơi phất nhẹ xuống vai áo.
Kiều Anh không nói gì, chỉ kéo cao cổ áo khoác rồi khẽ mỉm cười
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
Về trước nha
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
𝘉𝘶̀𝘪 𝘒𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘈𝘯𝘩_𝘈𝘳𝘪𝘵𝘴
[quay người bước đi]
Mưa không to, chỉ là những hạt mỏng nhẹ như sương. Nhưng trong ánh hoàng hôn lười biếng cuối ngày, nó khiến lòng người cũng chùng xuống đôi chút. Mỗi bước chân của Kiều Anh vang nhẹ trên vỉa hè ướt, phản chiếu mờ nhạt dưới ánh đèn vàng của con phố nhỏ
Tiếng mưa hòa cùng những kỷ niệm cũ, cứ rơi lộp độp trên mái hiên, trên những điều chưa kịp nói ra, và trên cả ánh nhìn đã từng lặng lẽ dõi theo cô không lời chiều nay
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play