Một lần nữa Lưu Bạc Ngôn mở mắt, nhưng ở đây không phải khu phố tối tăm đó
Nơi đây có đầy ánh sáng, dường như là trong một căn phòng. Lưu Bạc Ngôn từ từ nhất cơ thể ngồi dậy. Anh đau nhói ngay bụng. Cơn đau khiến anh tỉnh khỏi cơn mê mang.
Anh ngồi co một gối, một tay ôm lên đầu mà bình tĩnh tâm trạng. Thả lỏng ra, anh nhìn rõ xung quanh căn phòng, đầy đủ ánh sáng, có bàn ghế sofa. Tay đang được truyền nước biển và cả quần áo trên người anh là quần áo của bệnh nhân.
Đây chính là bệnh viện.
Cánh cửa mở ra, một chàng trai thân hình cao thon, có màu tóc nâu trầm bước vào. Cậu ta ngạc nhiên khi thấy Lưu Bạc Ngôn tỉnh lại. Cậy chạy vội lại bên giường bệnh, gấp gáp nói
" Anh Ngôn, anh làm em sợ hết hồn luôn đấy, khi không lại đi đánh nhau là sao?"
Lưu Bạc Ngôn nhìn Nhật Đông đáp
" Bị mấy tên khốn chơi thôi."
Nhật Đông tức giận, anh thầm chửi mấy tên khốn kia, có một ngày anh gặp lại sẽ cho hắn một trận no đòn
Lưu Bạc Ngôn thẫn thờ nhắm đôi mắt mình lại, bỗng cô gái buổi tối đó xuất hiện trong kí ức của anh. Anh bừng tỉnh, hoảng hốt, anh thắc mắc hỏi Nhật Đông.
"Tối qua...ai cứu tôi?"
" Là em đó. Anh Ngôn không biết đâu, về đến nhà em gọi cho anh không được nên đã tức tốc chạy đi tìm, cuối cùng phát hiện anh bị thương rồi gọi xe cấp cứu, đưa anh vào bệnh viện."
Nhật Đông kể lại, thái độ tự hào khi đã cứu Lưu Bạc Ngôn.
"Không còn ai ở đó sao?"
" Không có, khi em tới chỉ thấy mình anh thôi"
Sau khi nghe câu trả lời là Không khuôn mặt Lưu Bạc Ngôn trầm lắng hẳn đi, đôi mắt híp lại như thể thất vọng. Thấy anh như vậy Nhật Đông bàng hoàng.
"Anh Ngôn, sao vậy? Không khỏe sao?"
Lưu Bạc Ngôn ủ rũ trả lời
"Không có gì?"
Bây giờ trong đầu Bạc Ngôn đang rất mâu thuẫn, anh đã thấy cô gái đó trước mắt anh, từng đường nét trên khuôn mặt cô ấy anh đã nhớ rõ nhưng Nhật Đông lại bảo không có ai ở đó hết, còn nữa, chính Nhật Đông đã cứu anh, gọi xe cấp cứu chứ không phải như lời cô gái kia.
Nghĩ đến đây Bạc Ngôn sởn gay ốc, không lẽ bản thân mất trí tới nỗi nhìn một người đàn ông thành một cô gái chứ.
Nhưng....tại sao anh lại nhìn thấy như vậy, rõ ràng từng nét trên mặt cô gái ấy vốn không giống Nhật Đông.
Bạc Ngôn đặt tay lên đầu tự an ủi. Chắc chỉ là mơ thôi. Anh tự cười nhạo bản thân mình, khi không lại mơ thấy nhân vật hư ảo chứ. Nhưng thật khiến người ta muốn chìm đắm không muốn thoát ra.
"Cậu ra ngoài đi. Tôi muốn nghĩ ngơi."
Nhật Đông nhìn Lưu Bạc Ngôn với ánh mắt lo lắng, sao đột nhiên suy tư như vậy chứ.
" Anh không sao chứ?"
"Không sao."
"Vậy tôi ra ngoài trước, anh nghĩ ngơi đi, lát nữa bác sĩ sẽ đến khám cho anh."
Nói xong, Nhật Đông quay người rời đi, để Lưu Bạc Ngôn lại trong căn phòng yên tĩnh này.
______.
Một tuần sau, Lưu Bạc Ngôn đã xuất viện
Trên hàng lang trường, Lưu Bạc Ngôn cùng Nhật Đông đang đi qua các dãy lớp. Trên người khoác lên đồng phục học sinh. Một người mang chiếc cặp một bên vai với gương mặt hài hòa vui vẻ. Người còn lại chẳng mang theo gì, tay cất túi quần, khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng khí chất vốn có.
Lưu Bạc Ngôn đi ngang qua các lớp học, đám nữ sinh trong lớp lần lượt nhìn theo bóng dáng anh đi ngang. Bây giờ đã vào giờ học nhưng hai tên này vẫn cứ ung dung.
Đến lớp 12C7 - lớp tệ nhất trường Trung Hòa.
Lưu Bạc Ngôn kéo cửa đi vào trước sự chú ý của mọi người. Nhật Đông tươi cười, vẫy tay.
"Chào mọi người, buổi sáng vui vẻ."
Phía trên chính là cô giáo Tạ - Tạ Nhược, được xem là giáo viên khó nhất trường. Cô ấy đang giảng bài trên bản lại bị tên nhóc bất chuyên cần như anh làm hỏng không khí.
Lưu Bạc Ngôn ngó lơ tất cả mọi người mà đến thẳng chỗ mình ngồi. Chỗ anh ngồi là bàn cuối dãy hai.
Cô giáo Tạ nhịn không được cái thái độ không biết kín trên nhường dưới, không để ai trong mắt của Lưu Bạc Ngôn mà to tiếng.
"Lưu Bạc Ngôn, Nhật Đông, hai em coi quy củ của trường này là gì mà muống làm gì làm, ngang ngược như vậy sao?"
"Cô ơi, bình tĩnh đi, giận không đẹp đâu."
Nhật Đông trêu chọc. Cô giáo Tạ càng giận thêm. Thằng thừng mà nói.
" Lâu quá tôi không nhắc nhở là các em vô pháp vô thiên vậy sao. Được rồi, Lưu Bạc Ngôn và bạn Nhật Đông lát nữa xuống văn phòng gặp tôi."
Nhật Đông gượng cười, cậu về chỗ ngồi của mình là bàn cuối dãy một ngay cửa sổ lớp.
Nhật Đông quay qua luyên thuyên với Bạc Ngôn.
" Anh Ngôn giờ sao đây, bà cô này không dễ bỏ qua cho mình đâu"
Lưu Bạc Ngôn ngồi ngã người vào ghế, không cảm xúc mà trả lời
"Cậu nghĩ tôi sợ sao?"
Nhật Đông bất lực trước tính khí ngông cuồn của Bạc Ngôn. Phải phải, anh giàu, anh ngầu, anh cao ngạo nên không để ai vào mắt. Cho nên anh đi học chỉ vì rảnh thôi. Ôi người có tiên, thật khó hiểu.
Updated 71 Episodes
Comments
YENNHICUTE
Anh nói như thản nhiên quá vậy:))
2025-06-29
1
_Bill_
"Muốn" chứ không phải "Muống" tác giả ơi
2025-06-29
1
YENNHICUTE
Thật ra là có gì :))
2025-06-29
1