Người Bán Em Cho Bóng Tối ( THE END )

Elen t/g Suyy hết cứu
Elen t/g Suyy hết cứu
Hello , hello
Elen t/g Suyy hết cứu
Elen t/g Suyy hết cứu
Này là THE END nha mấy bà
Elen t/g Suyy hết cứu
Elen t/g Suyy hết cứu
Nếu rảnh có idea Elen sẽ viết thêm Fic ngắn mới 💗
__________________
Phòng cấp cứu đỏ rực đèn. Bác sĩ, y tá chạy quanh, tất cả đều khẩn trương. Nhưng… máu chảy quá nhiều, quá lâu.
Quang Anh đứng bên ngoài. Hai tay đan vào nhau đến bật máu. Cả người như không còn không khí.
Cánh cửa bật mở. Một bác sĩ bước ra. Sắc mặt xám lại.
NVP ( Nam )
NVP ( Nam )
Cậu ấy… mất máu quá nhiều. Tim đã ngừng đập gần hai phút trước. Chúng tôi cố… nhưng…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Lao tới, túm lấy cổ áo bác sĩ //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ông nói gì?! Cứu em ấy đi! Tôi trả bao nhiêu cũng được! Cứu em ấy đi!!!
NVP ( Nam )
NVP ( Nam )
Chúng tôi đã làm tất cả… nhưng không có dấu hiệu hồi phục…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần nghe mấy lời vô dụng đó! Tôi hỏi… em ấy đâu? Em ấy đang ở đâu?!
Một y tá sợ hãi lên tiếng
NVP ( Nữ )
NVP ( Nữ )
Bọn tôi… đã đưa cậu ấy sang phòng hồi sức… nhưng… thật sự... cậu ấy... không qua khỏi đâu
Quang Anh như bị sét đánh.
Anh không chờ thêm giây nào.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Xô cửa, chạy vào //
Tĩnh lặng đến đau tim. Gương mặt thanh tú trắng bệch. Đôi môi tím nhạt. Tay vẫn quấn băng, nhưng máu vẫn thấm qua.
Anh đến bên giường, quỳ gục xuống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy ơi… tỉnh lại đi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là tôi đây… Quang Anh đây… Người em hận… người em khóc cả đêm vì ghét… là tôi đây…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi đến rồi… tôi đến rồi mà…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh nắm lấy bàn tay lạnh giá kia //
Và rồi…
Một tiếng thở. Nhẹ , rất nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Sững người //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Mi mắt khẽ động đậy //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy?! Em còn sống! Em nghe tôi nói không?
Đôi mắt nặng nề ấy mở ra. Nhỏ xíu. Mờ đục. Như tấm kính phủ bụi.
Duy nhìn Anh.
Yếu ớt. Vỡ vụn.
Và rồi, bằng tất cả hơi sức cuối cùng, em mấp máy môi, gần như không thành tiếng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em… xin lỗi…
Một dòng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt em.
Đường thẳng tắp hiện lên trên máy monitor.
Một tiếng
" Bíp "
Kéo dài, vang vọng như lưỡi dao chém ngang lòng anh.
Quang Anh cứng người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không không không không… // Lắc đầu //
Anh bật khóc như đứa trẻ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không thể đi như vậy… Em vừa tha thứ cho tôi mà… em vừa mới tha thứ cho tôi mà!!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Làm ơn… mở mắt đi… nói lại lần nữa thôi cũng được…
Anh gục xuống giường. Hơi ấm cuối cùng trên người Duy tan dần trong vòng tay anh.
Lạnh. Rất lạnh.
Như cả thế giới rơi vào mùa đông không lối thoát.
___________________
Một cơn mưa phùn rả rích, phủ đầy tán lá, trắng xóa cả sân nhà họ Hoàng.
Quan tài gỗ nằm giữa sân, phủ vải trắng, trước di ảnh của em , cậu trai có nụ cười dịu dàng, ánh mắt như sương mai, giờ đây chỉ còn là một tấm hình bất động.
Đám đông mặc đồ tang đen lặng lẽ đứng hai bên. Mẹ em ngất lên ngất xuống, người cha gầy gò ngồi bệt dưới đất
Kiệt , là kẻ đã bán em và giờ đây quỳ sát đất, mặt cào đến chảy máu, nhưng không ai nói một lời. Không ai nhìn hắn.
Bởi vì…
Mọi ánh nhìn… đều đổ dồn về người đàn ông đứng yên trước di ảnh.
Nguyễn Quang Anh , hôm nay không phải là chủ casino quyền lực nữa.
Anh không mặc vest, không hút thuốc, không đeo đồng hồ bạc triệu.
Chỉ một bộ tang phục đen nhánh, mái tóc ướt sũng, gương mặt trắng bệch, và đôi mắt trống rỗng…
Anh đứng im từ lúc đưa quan tài về nhà, đến tận lúc từng nén nhang được thắp lên.
Không nói. Không cúi đầu. Không khóc.
Nhưng cũng không rời đi.
Kiệt rít lên, giọng khàn đặc
Hoàng Gia Kiệt
Hoàng Gia Kiệt
Sao anh còn dám đến đây?! Đều tại anh… là anh giết em tôi! Anh không có tư cách đến đây!!
Người ta giữ Kiệt lại, sợ hắn làm loạn. Nhưng Quang Anh chỉ đứng đó. Không phản bác. Không đáp lại cũng không tránh né.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Lặng lẽ nhìn vào di ảnh em //
Trong đầu anh, giọng nói cuối cùng vẫn vang lên
"Em… xin lỗi…"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Là anh phải xin lỗi. Là anh mới là người cần quỳ xuống cầu xin em tha thứ...Nhưng giờ thì…Anh chẳng còn ai để xin nữa rồi
Một người họ hàng tới gần, đưa cho anh tờ khăn trắng để lau nước mưa.
NVP ( Nam )
NVP ( Nam )
Cậu… ổn không?
Quang Anh không trả lời.
Chỉ khi mọi người bắt đầu rời đi, chỉ còn lại người nhà và anh, thì giọng anh khàn khàn cất lên , không phải với ai cả, mà là với chính tấm hình trước mặt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghĩ… tôi có thể cứu em, nếu tôi đến sớm hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã tin rằng… chỉ cần chăm sóc em tử tế, em sẽ tha thứ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi quên mất… trái tim con người không phải thứ muốn là giành được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Cúi xuống, đặt một bông cẩm chướng trắng lên quan tài //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu có kiếp sau… em đừng gặp tôi nữa. Vì tôi không xứng đáng… là bất kỳ điều gì trong đời em cả
Gió lùa qua tóc anh, mưa vẫn rơi.
Và lần đầu tiên, sau tất cả…Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má Quang Anh.
Quang Anh gần như biến mất khỏi thế giới.
Casino đình đám một thời do anh điều hành giờ được giao cho cấp dưới. Những buổi họp, tiệc tùng, lời mời… anh không tham dự nữa.
Người ta nói rằng Quang Anh điên rồi.
Người khác thì bảo: Anh đã chết cùng với người kia , chỉ là tim còn đập thôi.
Mỗi chiều, trời vừa ngả xám, khi thành phố bắt đầu lên đèn, một chiếc xe đen sẽ rời khỏi khu nhà sang trọng giữa trung tâm, lặng lẽ chạy qua những con phố cũ, rồi dừng lại ở một nghĩa trang nhỏ trên đồi cao.
Anh không bao giờ đi cùng vệ sĩ. Cũng chẳng mang hoa.
Chỉ có một túi vải đựng vài cuốn sách, và… một hộp cơm đơn giản, như ngày xưa Duy từng thích ăn.
Ngồi xuống cạnh ngôi mộ cỏ xanh, anh tựa lưng vào bia đá, khẽ mở nắp cơm, nhìn tấm ảnh khắc trên bia và cười buồn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay anh tự nấu đấy. Không biết em còn muốn ăn cơm trứng như xưa không…
Anh ngồi một mình, thi thoảng đọc vài dòng sách, rồi lại kể cho em nghe những chuyện nhỏ nhặt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Casino dạo này lỗ đấy. Chắc tại không có người chửi bọn quản lý mỗi sáng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À, Kiệt… dọn đi rồi. Anh không tìm nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ em nhờ người chuyển cho anh cái khăn len em từng đan. Anh cất kỹ lắm… chắc mùa đông này anh sẽ mang theo
Gió thổi qua, lay động cành lá. Mộ em nằm giữa rặng cây, nắng chiều nhạt nhòa hắt xuống bia đá. Và chỉ trong khoảnh khắc, khi cả thành phố ngoài kia ồn ào, nơi đây , giữa cánh đồng yên lặng này , mới là nơi duy nhất anh thấy bình yên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Thở dài, dựa đầu vào bia mộ, nhắm mắt //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần ngồi đây một lúc… là tim anh đỡ đau rồi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng rồi… chỉ cần nhìn sang bên, không thấy em… là anh lại nhớ ra…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đi thật rồi
Một giọt mưa nhẹ rơi xuống vai anh, gió thổi lạnh, nhưng anh không đứng dậy. Vì anh biết… đâu đó trong không khí, em vẫn còn ở đây.
_____________
Một năm sau
Chiều muộn. Trên phố đi bộ gần nhà thờ, Quang Anh tình cờ đi ngang qua một quán trà nhỏ ven đường. Anh vốn chẳng định dừng lại, nhưng…
Một bóng dáng… quá quen.
Ngồi bên cửa kính, là một người thanh niên trẻ. Áo sơ mi trắng, mái tóc hơi rối, ánh mắt nhìn ra ngoài phố… trong trẻo đến nao lòng.
Giống em. Giống đến đau tim.
Quang Anh đứng sững lại. Không thể bước nổi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Siết chặt tay, tim đập mạnh đến mức lồng ngực nghẹn lại //
Anh run rẩy bước vào. Ngồi xuống bàn đối diện.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy!?
Đức Minh
Đức Minh
// Nhìn anh. Đôi mắt rất bình tĩnh // Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không… là em… là em mà… // Thì thầm, không tin vào tai mình //
Đức Minh
Đức Minh
Tôi là Đức Minh. Tôi không biết anh là ai cả…
Cậu mỉm cười lịch sự, rồi đứng dậy rời đi, để lại Quang Anh ngồi đó như người mất hồn.
Anh không đuổi theo. Không gọi cũng không níu.
Chỉ nhìn theo cái bóng lưng ấy khuất dần giữa dòng người giống hệt như lần cuối anh thấy em nằm trên giường bệnh, quay lưng về phía sự sống.
Tối hôm đó, anh lại đến nghĩa trang.
Lần đầu tiên sau một năm, anh không nói gì.
Chỉ đặt xuống tấm bia mộ một mảnh giấy nhỏ.
"Em đã trở lại , nhưng không còn là em nữa."
Và lần đầu tiên sau từng ấy tháng…
Anh cười , nhưng là một nụ cười nghẹn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy à… Dù em không nhận ra anh… thì cũng không sao hết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em sống tốt, hạnh phúc… ở bất cứ kiếp nào… là anh mãn nguyện rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì… kiếp này… anh nợ em cả một đời.
Gió thổi qua, cánh cúc trắng rung nhẹ trong hoàng hôn.
Quang Anh đứng lên, quay lưng rời khỏi mộ, không ngoảnh lại.
Lần cuối cùng.
THE END
Elen t/g Suyy hết cứu
Elen t/g Suyy hết cứu
Vậy là đã kết thúc một Pov ngắn rồi
Elen t/g Suyy hết cứu
Elen t/g Suyy hết cứu
Các cậu thấy sao về Pov ngắn này?
Elen t/g Suyy hết cứu
Elen t/g Suyy hết cứu
Nhớ bình luận cho Elen biết nha💗💗
Hot

Comments

Nhớ D…

Nhớ D…

Tui tưởng phải là màu trắng chứ ạ ( không biết nên hỏi thui )

2025-05-08

1

Nhớ D…

Nhớ D…

Anh bán em nó mà còn nói vậy🐦🖕🏿

2025-05-08

1

Nhớ D…

Nhớ D…

Hay 😎

2025-05-08

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play