Chap 2.

__
Xe buýt thắng lại bên vỉa hè, cánh cửa mở ra kèm theo tiếng “tít” khô khốc
Cậu bước xuống, khẽ cúi đầu chào bác tài theo thói quen dù chẳng nhận lại lời đáp. Cậu nhét tay vào túi áo, chiếc tai nghe vẫn cắm nguyên trong tai mặc dù không nhạc, chỉ là để người khác khỏi bắt chuyện
Trường học hiện ra trước mắt, quen thuộc đến nhàm chán
Học sinh tấp nập, kẻ cười nói rôm rả, người loay hoay ôn bài. Tiếng gọi nhau, tiếng cười, tiếng dép lê chạy lạch bạch… ồn ào như thường, mà chẳng âm thanh nào chạm được vào cậu
Cậu bước qua cổng trường, chân đi đều, ánh mắt không nhìn ai lâu hơn một giây. Thỉnh thoảng có vài ánh mắt hướng về phía cậu, nhưng cậu chẳng để tâm hoặc là giả vờ không thấy
Gió thổi nhẹ qua sân, tán cây già khẽ xào xạc, vài chiếc lá rơi xuống nền gạch, lăn lóc như tâm trí cậu lúc này chẳng bám được vào điều gì
Cậu băng qua hành lang, không quá chậm cũng chẳng vội vã
Dáng đi có chút nặng nề vì đêm mất ngủ, nhưng vẫn thẳng lưng, vẫn mang nét bình thản đến kỳ lạ. Cặp sách đeo lệch, áo khoác phấp phới theo gió sáng
Một vài bạn cùng lớp sắp xếp bàn ghế, có người liếc nhìn rồi toan cất tiếng chào
Cậu chỉ gật đầu nhẹ, lịch sự vừa đủ, xa cách vừa đủ. Không nói thêm lời nào, cậu đi thẳng vào lớp, chọn góc gần cửa sổ rồi ngồi xuống như thói quen
Mắt hướng ra khoảng sân đầy nắng, nhưng trong đầu… vẫn mù mờ bóng tối từ cơn ác mộng sáng nay
DangThanhAn.
DangThanhAn.
"nhàm chán.."
DangThanhAn.
DangThanhAn.
"Thật ồn ào và phiền phức"
Ánh sáng xuyên qua tán cây ngoài cửa sổ, tràn vào lớp học như thể cố tình rọi vào chỗ An đang ngồi
Cậu chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra sân, nhưng tâm trí thì chẳng rõ đang mắc kẹt ở đâu đó
Có thể là cơn ác mộng sáng nay, có thể là cuộc gọi vừa rồi, hoặc cũng có thể... chẳng là gì cả
Chỉ là một khoảng trống..
Đôi chân gác chéo dưới bàn, ngón tay nhịp nhẹ lên mặt gỗ theo một giai điệu mơ hồ, như thể thế giới xung quanh chẳng còn liên quan đến cậu
Cho đến khi...
Đa nhân vật
Đa nhân vật
"Lạnh không?"
Một thứ gì đó mát lạnh bất ngờ áp vào má bên trái. Cậu giật nảy người, quay phắt lại với ánh mắt cảnh giác pha chút hoảng hốt
Trước mặt cậu là...
Hoàng Đức Duy..
Cái tên đáng bị liệt vào danh sách hạn chế tiếp xúc hàng đầu của cậu
Tay trái cậu ta vẫn còn giữ hộp sữa Milo mát lạnh vừa chạm vào mặt cậu, miệng thì cong cong như thể vừa bày được trò nghịch ngợm nào đó đầy tự hào
HoangDucDuy.
HoangDucDuy.
Đang ngồi đơ người ra làm gì đấy, tưởng tượng tương lai với ai hả?
Duy cười khẽ, giọng vừa đủ để chọc tức, mà không lớn đến mức bị cô giám thị ngoài hành lang nghe thấy
An nhìn cậu ta chằm chằm. Không đáp. Chỉ liếc xuống hộp sữa, rồi liếc lên mặt cậu ta
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Tôi không thích ngọt.
Cận đáp lại cụt lủn
HoangDucDuy.
HoangDucDuy.
Thì uống cho bớt đắng đời
Cậu ta đặt hộp sữa lên bàn tôi không chút khách sáo, rồi nghiêng đầu cười nửa miệng
HoangDucDuy.
HoangDucDuy.
Coi bộ tâm trạng tệ ghê ha, An.
Cậu thở ra một hơi thật dài
"Phiền phức"
Hoàng Đức Duy. Tên này là lớp trưởng. Với người khác thì trầm tính, gọn gàng, điềm đạm
Nhưng với An? Phiền phức. Cậu ta là sự tổng hợp hoàn hảo của ồn ào, mặt dày, thích gây chuyện, và... không biết giới hạn!!!
An từng bảo cậu ta "có vấn đề" không dưới ba lần một tuần. Vậy mà chẳng lần nào cậu ta bận tâm. Càng mắng nhiếc thì càng cười. Càng lạnh nhạt thì càng bám. Cậu chẳng hiểu nổi, và cũng không rảnh để hiểu. Thế nên cậu chẳng màng nữa.
Mắt cậu lướt qua hộp sữa đặt trên bàn... hơi lạnh vẫn còn bám nhẹ trên da mặt chỗ vừa chạm
Milo… An chưa từng nói thích uống. Nhưng cậu ta luôn mang đúng loại
Cậu nhìn hộp sữa vài giây, rồi cũng đưa tay cầm lấy. Lạnh thật. Nhưng… dễ chịu. Miệng bật ra một tiếng, không to, không nhỏ, vừa đủ cho một người nghe được
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Cảm ơn!
HoangDucDuy.
HoangDucDuy.
Hả? Cái gì? //Giả điếc//
DangThanhAn.
DangThanhAn.
"Tên điên này.."
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Cảm ơn!
HoangDucDuy.
HoangDucDuy.
Hả? Cái gì??? Tôi nghe không rõ? //giả điếc//
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Tôi bảo cậu thật phiền! Mau cút về bàn mình đi!💢
Khi cậu vừa dứt câu
Hắn chẳng những không giận, mà còn bật cười, cái kiểu cười nhếch nhẹ đầy thích thú như thể vừa trêu trúng điểm yếu của cậu
HoangDucDuy.
HoangDucDuy.
Được rồi, đừng đuổi nữa. Tôi biết rồi mà
Hắn nói, giọng kéo dài lười biếng...
Chưa kịp để An phản ứng gì, bàn tay to của hắn đã chồm tới, xoa xoa lên mái tóc cậu. Cái động tác vừa nhanh vừa quen thuộc khiến An bất ngờ giật nhẹ, mắt mở to
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Cậu-!
Chưa kịp bật ra một câu nào, cậu liền nắm lấy cổ tay hắn, định gạt phắt ra. Nhưng hắn vẫn lì lợm, tiếp tục vò đến khi cả đầu tóc An rối tung như tổ quạ mới chịu rút tay lại
HoangDucDuy.
HoangDucDuy.
Trông cưng ghê
Hắn còn nhếch môi cười trêu thêm một câu trước khi quay về chỗ
An nhìn theo hắn, thở dài nặng nề. Đầu thì rối tung, còn lòng thì lộn xộn chẳng kém
DangThanhAn.
DangThanhAn.
"Cái tên đáng ghét đó… Lúc nào cũng đến gây rối"
________
Reng reng!!
Tiếng chuông trường vang lên, ngân dài như một hồi cảnh báo cho sự khởi đầu của một điều gì đó… không mấy dễ chịu
Cả lớp dần ổn định chỗ ngồi thì thầy giáo bước vào, theo sau là một cậu học sinh mới. Cậu ta bước vào với gương mặt điềm nhiên, phong thái tự nhiên đến lạ
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
Xin chào mọi người!
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
Tôi là Nguyễn Quang Anh!
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
Rất vui được làm quen!
Tưởng chừng như là một màn chào hỏi đơn giản… nhưng không hiểu vì sao, cách hắn nhìn mọi người
Đặc biệt là An
Lại khiến sống lưng lạnh đi một nhịp
Một thứ gì đó...
Không hiểu sao, ánh mắt hắn lúc đó khiến cậu có chút khó chịu. Không phải sợ, cũng chẳng phải ghét... chỉ là cảm giác như người này đến đây vốn không đơn thuần là
"Học Sinh Mới"
Cậu nhíu mày. Sau đó cậu nhìn qua Duy!
DangThanhAn.
DangThanhAn.
"Duy?Cậu ta.."
Vẻ mặt của Đức Duy lúc này không còn chút vui đùa nào nữa, ánh mắt cậu ta nhìn Quang Anh như thể… đang chịu đựng một điều gì đó, hay đúng hơn là một người quen cũ mà cậu ta chẳng hề muốn gặp lại
Quang Anh sau màn giới thiệu thì đảo mắt tìm chỗ ngồi và không may hoặc cũng có thể là cố ý. Chỗ trống duy nhất trong lớp lại là cạnh An
Hắn bước tới, nở nụ cười xã giao
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
Chào!!
DangThanhAn.
DangThanhAn.
...
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
Tôi ngồi đây được chứ?
Cậu không đáp. Không nhìn. Cũng chẳng mảy may phản ứng
Hắn chỉ khẽ nhếch môi nhìn cậu, rồi từ tốn kéo ghế ngồi xuống
"KHÔNG ĐƯỢC NGỒI CHỖ ĐÓ!!"
Một giọng nói bật lên, lớn đến mức cả lớp đều quay đầu
Là Đức Duy!?
Cậu sững người nhìn Duy. Cả lớp dường như nín thở
Thầy nghe xong thì hơi nhíu mày, có vẻ khó hiểu
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Sao vậy? Có chuyện gì sao, Duy?
Cậu ta như bị giật mình vì chính tiếng nói của mình. Sự hốt hoảng thoáng qua trong mắt cậu ấy
Thứ mà Đặng Thành An chưa từng thấy...
HoangDucDuy.
HoangDucDuy.
À... không có gì đâu ạ. Em đùa thôi...
Hắn cười gượng rồi ngồi dần dần ngồi xuống
Nhưng cậu không bỏ lỡ gì cả. Tay Đức Duy đang siết chặt thành nắm đấm dưới bàn, run nhẹ. Mặt cậu ta tuy đang cố giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt lại trốn tránh. Cứ như đang lo sợ một điều gì đó?
Lớp học nhanh chóng trở lại với nhịp cũ. Mọi người lơ đi như thể đó chỉ là trò đùa của Đức Duy. Nhưng cậu thì không...
Bởi cậu biết, Đức Duy...Cậu ta chưa bao giờ đùa kiểu đó cả
An nhận thấy từ lúc tên Quang Anh bước vào lớp. Đức Duy đã thay đổi nét mặt
Nhưng vì cậu không rõ điều gì đang diễn ra… nên một lúc sau, cậu cũng quay ra nhìn bảng. Giả vờ chẳng quan tâm
Trong giờ học
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
//Nhìn chằm chằm vào cậu//
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Nhìn gì?
Cậu không nhìn qua hắn nhưng cậu vẫn biết hắn đang nhìn cậu từ nãy giờ
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
Ơ? Cậu nói chuyện được à?
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Không câm!
Vừa dứt câu, hắn nhìn cậu và cười nhếch. Cái nét cười ichang tên Đức Duy đó
Nhưng tên này thì được cái bớt ồn hơn tên kia
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
Ồ~ đanh đá ghê..
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Nín và phắn cái mặt ra chỗ khác được chưa?
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
Nếu tôi nói chưa?
DangThanhAn.
DangThanhAn.
Tâm thần
Nói rồi cậu mặc xác hắn làm gì làm
NguyenQuangAnh.
NguyenQuangAnh.
"Hừm...Chờ đi! Đặng Thành An. Chuỗi ngày sau này cậu vất vả rồi..!!"
__End__
Hot

Comments

Yuuko Ichihara

Yuuko Ichihara

Đọc truyện cứ phấn chấn, mà tác giả chậm quá!

2025-05-07

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play