|Rorasa| Dạy Lại Tiểu Tử Họ Lee !
Chap 2
Giờ học kết thúc, ánh nắng buổi chiều len qua ô cửa sổ lớp 11A2 chiếu xuống từng dãy bàn ghế còn vương bụi phấn trắng. Tiếng trống tan trường vang lên ba hồi, chấn động cả khoảng sân ngập nắng. Một ngày học nữa khép lại và như mọi khi, cả lớp bắt đầu rục rịch thu dọn, nói cười ầm ĩ
Thế nhưng hôm nay lớp 11A2 lại im lặng, ai đi ngang qua cũng chỉ nghe mỗi giọng Chaeyoung vang lên
Chaeyoung trong bộ sơ mi trắng và quần jean màu xanh đen vẫn đứng đó, dáng người mảnh mai nhưng khí chất nghiêm khắc khiến người ta không dám lơ là. Ánh mắt cô ấy quét qua lớp một lượt rồi dừng lại ở hàng bàn cuối cùng
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Được rồi, lớp nghỉ * đặt phấn xuống *
Chỉ bốn chữ nhưng lại có sức nặng như một dấu chấm hết cho mọi ồn ào, ngỗ nghịch. Học sinh bắt đầu thu dọn sách vở nhưng chẳng ai dám nói lớn, cứ lặng lẽ nhìn nhau mà làm theo như một phản xạ
......
Woaa~ Park Lão Sư giảng hay thật đó
......
Tao mê Park Lão Sư quá mày ơiii * nhảy tưng tưng *
Kim Min-Jae - Cậu -
* đảo mắt tìm kiếm một người *
Kim Min-Jae - Cậu -
Lớp Trưởng Shin ~
Chiquita Riracha - Y -
* lắc đầu ngao ngán *
Chiquita Riracha - Y -
Mày không chừng một hồi Shin tán mày xéo mỏ đấy Jae
Kim Min-Jae - Cậu -
Sao mà cổ nỡ đánh tao được
Kim Min-Jae - Cậu -
Đúng hong Lớp Trưởng Shin ~ * xích lại gần *
Shin Haram - Rami -
* tung cước vào người Jae *
Shin Haram - Rami -
Không nói cái giỡn mặt à?
Kim Min-Jae - Cậu -
Ay ui..đau nha bà * ôm bụng *
Shin Haram - Rami -
Yếu! * đảo mắt bỏ đi *
Lee Dain - Cô -
Công nhận mày yếu thật đấy Jae ạ * nhai kẹo *
Dain ngồi khoanh tay ở bàn cuối, chân gác lên ghế, ánh mắt nửa bực bội, nửa lười biếng. Chaeyoung đứng trước cửa lớp khẽ quay đầu lại nói như thể đó là sự vô tình
Kim Min-Jae - Cậu -
Yahhh, Lee Dain!!
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Dain, lát đợi Tôi ở cổng trường * nói rồi rời đi *
Câu nói nhẹ tênh ấy khiến mấy đứa bạn cùng lớp xôn xao hơn cả trống tan học
......
OMG, Lee được Lão Sư để ý rồi
......
Ôi không! Chồng tao không thể bị Park Lão Sư " tế sống " được
......
Park Lão Sư nhìn vậy mà cũng căng căng dữ à * rén *
Lee Dain - Cô -
* đứng dậy đeo cặp lên vai, mắt liếc ngang *
Lee Dain - Cô -
Câm Mồm Hết Đi?!
Lee Dain - Cô -
Park Lão Sư kêu tao chứ không phải tao đi lấy chồng đâu mà bây xồn xồn
Chiquita Riracha - Y -
* cười cười, vỗ vai Dain *
Chiquita Riracha - Y -
Đi đi, Lão Sư chờ mày kìa
Kim Min-Jae - Cậu -
Lẹ lẹ đi bà nậu ơiii, tui cần đi ra ngoài để về với Lớp Trưởng Shin
Kim Min-Jae - Cậu -
* mếu máo, nhảy dựng dựng *
Trời đã ngả chiều, gió khẽ lùa qua những tán cây phượng vừa trổ nụ, mang theo mùi ngai ngái của sân trường và mùi nắng đọng trên vai áo. Trước cổng trường, Chaeyoung đứng đợi, mái tóc dài bay nhẹ, ánh hoàng hôn nhuộm vàng vạt áo trắng
Không ít học sinh đi ngang còn ngó lại, thì thầm khen ngợi nhan sắc như bước ra từ truyện cổ tích
......
Lão Sư đẹp như tiên dị đó ~
......
Người gì mà dịu dàng thấy ớn * mê *
Trước cổng trường, Park Chaeyoung đứng đó, một tay đút vào túi áo khoác dài màu kem, mắt hướng về con đường lát đá phía trước. Gió cuốn nhẹ tóc cô ấy, vạt áo bay khẽ khiến cả khung cảnh như một thước phim điện ảnh đang chạy chậm
Ra khỏi lớp, Dain thấy Park Lão Sư đứng đợi gần cổng chính. Dáng cô ấy thẳng lưng, tay đút vào túi quần, ánh nắng cuối ngày khiến làn da trắng của Park như phát sáng giữa đám đông học sinh đang túa ra như ong vỡ tổ
Lee Dain - Cô -
Làm gì mà gọi em như gọi chó vậy * đi tới *
Chaeyoung không đáp, chỉ đi về phía xe đen đang đậu trước cổng, bước chân vững và dứt khoát. Dain lầm bầm nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau
Khi cả hai yên vị trong xe, cánh cửa khép lại, Chaeyoung mới lên tiếng, mắt vẫn nhìn thẳng
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Hôm qua mấy giờ em về nhà?
Lee Dain - Cô -
Chị hỏi chi mấy chuyện đó hoài vậy, em học giỏi mà
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Không ai phủ nhận chuyện em học giỏi * khởi động xe *
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Nhưng học giỏi không nghĩa là muốn làm gì cũng được * lái đi *
Lee Dain - Cô -
* bặm môi *
Xe lăn bánh, một đoạn im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng còi xe và gió chiều ùa vào khe cửa kính
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Chị là Chị Họ của em
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Nhưng chị cũng là người mà Ba Mẹ Lee đã nhờ cậy, em biết rõ điều đó
Lee Dain - Cô -
Thì em ở với chị đây còn gì
Lee Dain - Cô -
* chóng cằm, nhìn sang Chaeyoung *
Lee Dain - Cô -
Chị nghiêm gì mà nghiêm dữ vậy, y chang như người dưng
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Người dưng không rảnh dậy sớm nấu ăn cho em mỗi ngày
Park Chaeyoung - Chị Họ Cô -
Người dưng cũng không rảnh ở lại trường chờ em tan học để hỏi một câu tử tế
Dain không nói gì, cô quay mặt ra cửa kính, thấy phố xá lướt qua như một cuộn phim tua nhanh. Trầm mặc ấy không hẳn là bướng bỉnh nữa, nó mang theo cả một cảm giác giằng co giữa tự do và trách nhiệm, giữa một đứa con gái luôn nghĩ mình đủ giỏi và một người chị phải thay Ba Mẹ em ấy gánh lấy vai trò mà cô ấy không hề xin nhận
Kim HanSoo - Tác Giả -
Tôi biết mấy bạn hóng
Kim HanSoo - Tác Giả -
Nhưng mà Tôi cũng hóng chính fic Tôi viết...
Kim HanSoo - Tác Giả -
Không ngờ xả để thử tương tác fic mới mà nó còn nhiều like hơn cả fic kia
Kim HanSoo - Tác Giả -
Cú shock của HanSoo
Kim HanSoo - Tác Giả -
Nốt chap này thôi đó
Kim HanSoo - Tác Giả -
Không đòi hỏi nữa à
Kim HanSoo - Tác Giả -
Thi tốt nhé, ôn thi vào 10 thật tốt, 5tinggg 🎉🤍
Comments
tkh.
ra tiếp đi Soo, đợi lâu quá troiii
2025-05-25
1
Kemm
Anh này les hả
2025-06-12
1