[ZhuJi / Chu Cực] Trương Cực! Kiếp Này Và Cả Kiếp Sau Tôi Cũng Không Quên Được Cậu
#2
Bên trong biệt thự nhà họ Thẩm, ánh đèn vàng nhạt hắt lên lớp sàn gỗ bóng loáng.
Tiếng dao thớt từ bếp vọng ra đều đặn, xen lẫn là tiếng nước chảy từ vòi rửa.
Trương Cực đang đứng trong bếp, tay áo xắn cao, ngón tay trắng gầy vụng về lặt rau.
Trên cổ tay cậu vẫn còn vết xước cũ chưa lành, bị quẹt phải khi bưng bát canh nóng hôm trước.
Một người giúp việc đi ngang qua, nhìn lướt qua rồi khẽ nhíu mày.
Người hầu
Rau chưa rửa kỹ, cậu chủ nhớ rửa lại lần nữa.
Người hầu
Kẻo bà Thẩm mắng.
Trương Cực
Dạ… em xin lỗi. /cúi đầu/
Giúp việc bỏ đi, không nói thêm gì.
Ánh đèn trên trần lạnh lẽo hắt bóng Trương Cực xuống nền, kéo dài đến tận góc tủ.
Khi cơm tối được dọn lên, bàn ăn dài mười chỗ chỉ có bốn người: ông bà Thẩm, Thẩm Tri, và Trương Cực.
Nhưng ghế Trương Cực lúc nào cũng là cái cuối bàn, lệch một chút khỏi hàng, như thể ngầm nhắc nhở rằng cậu là người ngoài.
Mẹ Thẩm
Tri à, hôm nay ở trường sao rồi? /nhẹ giọng hỏi, đưa đũa gắp cá hồi vào bát Thẩm Tri/
Thẩm Tri
Cũng bình thường ạ.
Thẩm Tri
À, thầy giáo Toán tuyên dương con trước lớp. /mỉm cười, vừa ăn vừa trả lời/
Ba Thẩm
Đúng là con trai ta, học gì cũng giỏi. /bật cười hài lòng, vỗ vai con trai ruột/
Trương Cực vẫn cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Chén của cậu không có miếng cá nào.
Mẹ Thẩm
Cực, con ăn đi chứ? /giọng cất lên, mang theo một tia khách sáo/
Mẹ Thẩm
Món này không hợp khẩu vị con sao?
Trương Cực
Dạ không… /khẽ lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười nhỏ/
Trương Cực
Con ăn ngon mà, cảm ơn mẹ.
Mẹ Thẩm
Đừng gọi tôi là mẹ, nghe kỳ lắm. /lập tức gạt đi, cười nhạt/
Trương Cực
/chiếc đũa trong tay run khẽ/ Vâng… bác.
Không khí trên bàn ăn rơi vào im lặng.
Chỉ có tiếng muỗng đũa chạm vào sứ vang lên nhè nhẹ.
Thẩm Tri
À mẹ, /ngẩng lên, giọng vô tư/
Thẩm Tri
Mai lớp con đi dã ngoại.
Thẩm Tri
Chí Hâm nói sẽ lái xe chở tụi con đi luôn.
Mẹ Thẩm
Chí Hâm? /lập tức hứng thú/
Mẹ Thẩm
Cậu ấy gần đây cao hơn nhiều nhỉ?
Mẹ Thẩm
Đẹp trai, thành tích tốt, lại là con nhà họ Chu.
Mẹ Thẩm
Đúng là mẫu rể lý tưởng.
Trương Cực
/siết chặt tay dưới bàn/
Thẩm Tri
Vâng, Chí Hâm đúng là… ai nhìn cũng thích. /cười khẽ/
Chỉ có Trương Cực, cúi đầu thấp hơn bao giờ hết, lặng lẽ nuốt miếng cơm nguội lạnh.
Mắt cậu khẽ ngước nhìn về phía cửa sổ bên ngoài, gió lùa qua tán cây, bóng lá in thành hình méo mó trên vách tường.
Không ai thực sự nhìn thấy.
Comments
Zynien🐻🦈
Tôi bắt đầu có ác cảm với thằng này🙃
2025-05-10
1
Yuri ᶻ 𝗓 𐰁
Ngta gọi mẹ thôi tưởng như chửi hay gì mà lạnh lùng dữ v
2025-05-10
1
Embes🐏
chảnh vaiz ra
2025-05-10
1