[Quang Hùng X OC] Thư Gửi Ánh Dương
Ai hiểu cho em?
Gặp gỡ trong tâm thế người dưng
Chọn ở bên nhau vì bình yên
Quá khứ hiện tại là tình nguyện
Tiếc là trên đời không gì là vĩnh viễn
Vì lời hứa không thắng nổi thời gian
Trừ sự cố gắng cả hai thì có thể
Nhưng nếu phải đặt hai từ trách nhiệm xuống
Liệu lòng chung thuỷ có bị làm khó dễ
Bởi chúng ta cũng chỉ là người thường
May mắn gặp và trở thành người thương
Nên anh chẳng mong gì xa xôi
Ngoài sự tử tế nếu lỡ một người buông
Dù ở lại hay là lỡ thương ai
Đừng dành nửa kia lòng thương hại
Cả khi điều vẫn nghĩ là suốt đời
Hồi đáp lại rằng không có tương lai.
Đinh Tố Như•00
💬 Em dậy rồi nè. Chúc anh buổi sáng tốt lành nhóeeeeee~
Đinh Tố Như•00
💬 Nay em tăng ca muộn mới về cơ…😭😭
Tiếng thang máy chậm rãi đóng lại phía sau lưng, cô cười buồn nhìn điện thoại không sáng.
Đinh Tố Như•00
💬 Anh ăn gì chưa? Nhớ ăn uống đầy đủ nhaaa~
Một ngày nắng gắt, cô ăn vội hộp cơm nguội bên bàn làm việc, vẫn không quên nhắn một câu.
Đinh Tố Như•00
💬 Anh ngủ ngon. Giờ em chuẩn bị về nhà nè
Những đoạn tin nhắn trôi tuột vào khoảng không.
Cô biết anh không trả lời không phải vì quên. Mà vì mệt. Vì bận.
Vì đang bay, đang diễn, đang cười trước hàng ngàn khán giả không cho phép anh rảnh rỗi lấy một phút.
Và chính vì hiểu, cô chưa từng oán trách.
Chỉ là… có những tối, cô ngồi trong xe buýt đông nghẹt người, ánh đèn đường lướt qua gương mặt đang cố kìm nước mắt, bàn tay vẫn cầm chặt điện thoại như thể nó đang kết nối cô với một thế giới xa xôi mà cô chẳng bao giờ với tới được.
Cô không biết mình bắt đầu buồn từ khi nào.
Có thể là từ ngày thứ 10 anh không trả lời tin nhắn.
Hoặc từ buổi tối cô một mình đi khám bệnh mà không có ai hỏi cô có ổn không.
Có thể là từ khi cô bắt đầu quen với việc nói chuyện một mình trong khung chat.
Quen với chuyện chỉ có mình cô kể, rồi tự mình đọc lại.
Mỗi ngày, cô đều nhìn thấy anh trên mạng xã hội.
Trên poster. Trên TV. Trong tiếng reo hò của fan.
Quang Hùng MasterD— người yêu cô — luôn rực rỡ, luôn nổi bật, luôn được yêu thương.
Và ở một nơi khuất lấp, cô — Đinh Tố Như — vẫn gửi những tin nhắn nhỏ bé như hạt mưa rơi xuống sân khấu lấp lánh đèn.
Người ta nói yêu nghệ sĩ là yêu một người thuộc về cả thế giới.
Cô đã chấp nhận điều đó từ ngày đầu tiên.
Cô từng nghĩ: “Mình có thể làm hậu phương cho anh, chỉ cần mỗi ngày được nghe giọng anh, dù chỉ một chút, là đủ.”
Nhưng dần dần… cô nhận ra:
Không phải tình yêu nào cũng có thể sống bằng lý trí.
Không phải người kiên nhẫn nào cũng không tổn thương.
Có những tối, cô nhìn vào khung chat dài đặc những dòng tin nhắn chỉ có mình cô viết, tự hỏi:
“Nếu một ngày em dừng lại… anh có biết không?”
Cô chưa từng là người đòi hỏi.
Chưa từng bắt anh phải trả lời ngay, hay ghen tuông vô lý.
Cô chỉ lặng lẽ yêu anh bằng tất cả sự dịu dàng mà trái tim cô có thể chứa đựng.
Yêu anh bằng cách không làm phiền.
Bằng cách tự mình chịu đựng.
Cô biết mình không nổi bật. Không xinh đẹp. Không có hàng ngàn người dõi theo mỗi bước đi.
Cô chỉ là một cô gái bình thường — yêu một chàng trai không-bình-thường.
Và tình yêu đó, dường như càng ngày càng xa.
Những ngày đầu, cô từng đếm từng giờ được gặp anh.
Từng thấy tim mình run lên khi nhận một tin nhắn: “Anh vừa bay xong, em ăn gì chưa?”
Giờ đây… cô chỉ mong, dù chỉ một dòng thôi… một lời hồi âm đơn giản như: “Anh đọc rồi.”
Cô tự nói với mình:
“Không sao đâu, mình chọn yêu thì phải chấp nhận.”
Nhưng có một điều cô chưa bao giờ dám hỏi:
“Có phải, khi yêu một người quá xa, người rời đi sẽ không cần quay đầu nhìn lại?”
Comments
Cherry💘💝
Ko ph hơi mà là rất suy mới đug😢😭
2025-05-10
1