[TR×AllTakemichi] Ánh Sao Trong Mắt Nàng..
Chap 2: Tiệm bánh
Buổi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh sáng vàng cam rực rỡ lan tỏa khắp không gian.
Trên con đường nhỏ phủ đầy hoa dại rực rỡ, hai bóng người – một cao, một thấp – đang cùng nhau sải bước.
Cả hai như đang đắm chìm trong một khoảnh khắc bình yên của thiên nhiên, hòa quyện cùng ánh nắng cuối ngày và hương hoa nhè nhẹ.
Tạo nên những khung cảnh lãng mạn, nổi bật trên nền trời nhuốm màu ấm áp, với những đám mây lững lờ..
Em thì tung tăng bay nhảy, những bước chân nhẹ nhàng được đặt trên nền cỏ nhưng lại khiến tà váy rung rinh theo từng nhịp bước của em.
Trong khi hắn thì chậm rãi theo phía sau mà nhẹ nhàng hưởng thụ buổi hoàng hôn ấp ấm đó, đôi mắt ánh lên sự si tình mà lặng lẽ ngắm nhìn em, cả hai tay đan tay như hoà huyện cùng với thiên nhiên tuyệt đẹp.
Bóng dáng của họ được kéo dài trên mặt đất bởi ánh sáng ngược, tạo nên một hình ảnh vừa lãng mạn, vừa đầy chất thơ.
Những bông hoa phía trước được ánh nắng chiếu xuyên qua từng cánh hoa - từng chiếc lá, tạo ra hiệu ứng lung linh huyền ảo..
Toàn bộ khung cảnh toát lên sự tĩnh lặng, và ấm áp, mang một cảm giác bình yên đến lạ, như thể thời gian đang chậm lại trong khoảnh khắc hạnh phúc này.
Đoán xem tôi là ai?
Hứm hưm//tung tăng//
Đoán xem tôi là ai?
Anh oii(◍•ᴗ•◍)!!
Đoán xem tôi là ai?
Tại sao lúc đó chúng ta lại gặp được nhau dạ??
Đoán xem tôi là ai?
Tại sao à?
Đoán xem tôi là ai?
Tại vì định mệnh đã cho tôi gặp được em..
___________________________
Giữa ánh đèn vàng dịu của quán cà phê lung linh trong đêm, hoà quyện cùng với bài nhạc nhẹ nhàng được phát ra từ đỉa đệm của máy phát nhạc.
Một nhân viên đứng tại quầy thu ngân với bộ đồng phục màu nâu be nhã nhặn, điểm xuyết bằng chiếc tạp dề nhỏ có thêu tên quán. Tóc em xoăn nhẹ, vàng óng như mật, nổi bật dưới ánh sáng ấm áp.
Hanagaki Takemichi
A! Iasshaimase//cúi người//
Hanagaki Takemichi
(. ❛ ᴗ ❛.)//cười//
Ngay khi cánh cửa mở ra, tiếng chuông nhỏ khẽ vang lên báo hiệu có khách mới.
Em lập tức cúi nhẹ người chào – nụ cười rực rỡ ấy như phá vỡ màn đêm ngoài con hẻm.
Đôi mắt xanh ánh lên sự hân hoan, long lanh như đang phản chiếu cả vầng trăng.
Má em ửng hồng, đôi tay đan lại cùng với nụ cười toả nắng, dễ thương như chính vẻ ngoài tinh nghịch của em.
Thế nhưng, chính cái nụ cười toả nắng ấy lại khiến hắn đứng khựng lại nơi cửa, quên cả lời định nói – chỉ biết trân trân nhìn em như thể vừa bước vào một giấc mơ có thật.
Trong khoảnh khắc ấy, không gian như chậm lại – chỉ còn tiếng tim đập và ánh mắt ngỡ ngàng trước nụ cười thuần khiết đến nao lòng.
Sau cái cúi chào cùng nụ cười rực rỡ như mặt trời nhỏ, em nghiêng đầu dịu dàng, ánh mắt vẫn ánh lên sự thân thiện và chân thành:
Hanagaki Takemichi
Quý khách muốn gọi món gì ạ ( ╹▽╹ )?
Hắn đứng trước quầy nhưng vẫn còn ngẩn người. Ánh mắt không rời khỏi gương mặt em.
Có lẽ trong tâm trí hắn lúc đó, cà phê hay bánh ngọt gì cũng trở nên vô nghĩa—bởi em, nụ cười của em, mới là thứ khiến hắn không thể rời mắt.
Hanagaki Takemichi
..?//chớp mắt vài cái//
Em hơi chớp mắt, nhướng nhẹ mày, khẽ nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên như ánh trăng treo trên cửa sổ.
Sano Manjiro
...//ngắm nhìn em//
Hanagaki Takemichi
( ̄ヘ ̄;)..?//lạnh sống lưng khi bị hắn nhìn chằm chằm//
Hanagaki Takemichi
Q-Quý khách ơi^^?
Vài giây trôi qua- nhưng em vẫn không nhận được một hồi đáp nào.
Em tưởng hắn cho em ăn nguyên trái bơ to chà bá, bèn cúi người về phía trước một chút, giọng cao lên nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự:
Hanagaki Takemichi
Quý khâch ơi? Quý khách muốn gọi món gì ạ^^?
Sau vài lần gọi, hắn như bừng tỉnh khỏi giắc mộng, cuối cùng hồn của hắn cũng đã về với thực tại, liền đáp:
Sano Manjiro
Một phần Tayaki, Dorayaki và...
Sano Manjiro
Một ly cà phê đen...
Hanagaki Takemichi
(;ŏ﹏ŏ)//run run//
Khi hắn cất giọng lên lại khiến em rùng mình vì chất giọng lạnh lùng, không cảm xúc và mang đầy sát khí đó của hắn..
Cộng thêm khuôn mặt u tối, đôi mắt vô hồn đen láy khiến người ta, khi nhìn vào, có cảm giác như rơi xuống một hố sâu không đáy.
Phía dưới mắt là quầng thâm dày đặc như gấu trúc, càng khiến vẻ ngoài của hắn thêm phần đáng sợ khi phải đối diện trực tiếp.
Hanagaki Takemichi
Dạ được! Vậy xin quý khách đợi ít phút tôi sẽ mang bánh ra ngay (;^ω^ )..
Em ghi chép nhanh tay, rồi cúi nhẹ đầu một lần nữa trước khi quay vào bếp. Lúc đi ngang qua, em thấy hắn vẫn... nhìn theo, như đang quan sát từng cử chỉ của em.
Tiếng chân em nhẹ tênh như tan vào mùi thơm của bánh đang nướng và cà phê vừa xay.
Em bước vào căn bếp nhỏ phía sau quầy – nơi có ánh đèn vàng ấm.
Mùi bột bánh lan toả khắp không gian và tiếng tích tắc khe khẽ của chiếc đồng hồ treo tường.
Cánh cửa khép lại sau lưng, chỉ còn em với thế giới bé xíu này.
Chiếc ghế kê thấp được kéo tới – đủ để em với tay lên kệ lấy bột.
Thân hình em nhỏ bé, nhưng từng động tác lại nhanh nhẹn lạ thường.
Tay trái đong đếm nguyên liệu, tay phải bật bếp, chỉnh lửa.
Lúc lật bánh Dorayaki, vài giọt bột vương lên má, nhưng em lại không để ý, chỉ mím môi thật tập trung.
Hơi nóng bốc lên làm vài lọn tóc cong nhẹ mà bám vào trán.
Nước nóng được em rót đều tay lên lớp cà phê xay mịn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống phin giấy, tan vào hương thơm dịu nhẹ lan khắp căn phòng.
Hanagaki Takemichi
//Híttttt hà..//
Hanagaki Takemichi
Ừm..Thơm phức( ꈍᴗꈍ)
Bếp tuy nhỏ, nhưng dưới bàn tay em, mọi thứ xoay tròn như có nhịp riêng: nho nhỏ, gọn gàng, đầy tỉ mỉ.
Một chiếc bánh nở vàng. Một chiếc đĩa sứ được đặt ngay ngắn. Cà phê cũng đã kịp chảy ra, đen sẫm và thơm đậm mùi
Hanagaki Takemichi
Phù...Cuối cùng cũng xong(. ❛ ᴗ ❛.).
Hanagaki Takemichi
Bây giờ thì đem ra cho khách thoiii:3
Em đặt tất cả lên khay, hít một hơi, xoay người mở cửa bước ra ngoài
Sano Manjiro
...//nhìn xung quanh//
Khi em đang trong bếp chuẩn bị khay bánh và cà phê, ở bên ngoài hắn đang quan sát xung quanh quán của em — ánh mắt đảo một vòng từ những chiếc đèn treo nhỏ, mấy kệ sách cũ, cho đến các bé mèo đang nằm lười biếng trong góc.
Cả không gian toát ra một vẻ yên bình kỳ lạ, như thể nơi đây tách biệt hẳn khỏi thế giới ngoài kia.
Khi hắn đang hơi lơ đãng thì có một bé mèo với thân hình mũm mĩm, bộ lông mềm mại, chuche phô mai que đang ngồi cạnh cửa mà nhìn chằm chằm hắn..
Bánh
Meo meo~ "Trẫm phải lết cái thân này mà đi tiếp khách thôi"//từ từ đi tới chỗ hắn//
Bánh
Ngaoww~//dụi dụi vào chân hắn//
Sano Manjiro
..?//hơi cảnh giác mà nhìn xuống//
Bỗng nhiên, một bé mèo mũm mĩm tiến lại gần, khẽ cọ vào chân hắn.
Hắn hơi cảnh giác, đôi mắt đanh lại, cúi xuống theo phản xạ mà nhìn nó.
Bánh
Méo meo mèo~//dụi dụi//
Bé nó nhìn anh bằng đôi mắt to tròn long lanh, rồi dụi đầu thêm lần nữa.
Sano Manjiro
//cuối xuống bế nó lên//
Bánh
" Chời ơi! Người gì đâu mà lạnh ngắt dậy má"
Bánh
"Mới từ cõi trên lên đây hả..?"
Hắn không cưỡng lại được mà đưa tay bế nó lên, khẽ chạm vào cái thứ mềm mại nằm ở lòng bàn chân nó.
Bánh
ฅ^•ﻌ•^ฅ"Heh thích ròi chứ rì"//miệng nó nhếch lên//
Hanagaki Takemichi
..?.//nhìn hắn//
Và ngay khoảnh khắc khi em bước ra khỏi căn bếp.
Hắn đang đứng trước quầy thu ngân của em, đầu cúi xuống nhìn bé mèo mũm mĩm của quán đang nằm gọn trong vòng tay hắn, mắt lim dim hưởng thụ.
Trong khi hắn thì mặt không cảm xúc, tay cầm lòng bàn chân mà nhấn nhấn vào đệm chân của nó.
Hanagaki Takemichi
(◕ᴗ◕✿)//nhìn hắn//
Em đứng yên giây lát. Tay vẫn ôm khay bánh bày Taiyaki vừa nướng còn nóng hổi, một chiếc Dorayaki ngọt mềm và ly cà phê đen còn nghi ngút khói.
Rồi em khẽ cười, tiến lại gầnnđặt đĩa bánh và ly cà phê xuống bàn.
Hanagaki Takemichi
Quý khách ơi..
Hanagaki Takemichi
Taiyaki và Dorayaki và ly cà phê đen của ngài đây ạ( ╹▽╹ ).
Gió ngoài hẻm thổi nhẹ qua khung cửa, kéo theo mùi bánh ngọt và hơi ấm từ quán ra bên ngoài.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn em và hắn vô tình chạm nhau, như gợi mở một điều gì đó... rất đặc biệt.
Sano Manjiro
Ừ..//thả con mèo xuống//
Hanagaki Takemichi
Tổng lại hết là ***, quý khách muốn trả bằng thẻ hay tiền mặt ạ^^?
Hanagaki Takemichi
Dạ vâng( ╹▽╹ ).
Sau khi tính tiền xong thì hắn đã mở cửa bước ra bên ngoài.
Cánh cửa kính khẽ vang lên tiếng leng keng lần nữa.
Hanagaki Takemichi
Chúc quý khách có một buổi tối yên bình và ấm áp ạ!
Hanagaki Takemichi
Sayounara//cuối người//
Sau lời chào của em, hắn đang bước chân ra ngoài thì chợt khựng người lại, quay đầu mà nhìn em.
Nhưng sau đó hắn lại bước đi tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hanagaki Takemichi
//Lén nhìn lên//
Hanagaki Takemichi
Đáng sợ quá đi (*・~・*)....
Hanagaki Takemichi
Mình có thù oán với ổng hay rì mà ổng cứ nhìn mình chằm chằm •ו
Hanagaki Takemichi
Nhưng mà..
Hanagaki Takemichi
Cũm đẹp zai hen (◍•ᴗ•◍)
Hanagaki Takemichi
Hí hí hí :33//vui sướng//
___________________________
Gió đêm vẫn nhẹ nhàng lướt qua con hẻm vắng. Rèm cửa lại bay phấp phới, chuông gió kêu khẽ như thì thầm lời chào tạm biệt.
Sano Manjiro
//bước ra khỏi quán//
Hắn đi chậm rãi dọc theo con đường hẻm rồi bước lên một chiếc xe sang đỗ sẵn gần đó, chiếc xe đen bóng loáng phản chiếu ánh đèn đường lấp lánh.
Sanzu Haruchido
Ngài mua xong rồi ạ?
Sanzu Haruchido
Vậy bây giờ chúng ta về nhé?
Sanzu Haruchido
Dạ vâng(─.─||)...
Sano Manjiro
//Quay đầu nhìn ra ngoài//
Ngồi vào xe, hắn không vội rời đi
Hắn quay đầu lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa sổ phía sau, như thể vẫn còn điều gì đó chưa kịp nói.
Đôi mắt ấy — sâu, trầm, lặng lẽ và có chút tiếc nuối — vẫn đang hướng về phía quán của em.
Ánh sáng từ khung cửa kính quán vẫn rọi ra con hẻm, và bên trong qua lớp kính mờ, bóng dáng nhỏ bé của em vẫn đang dọn dẹp, ánh đèn vàng phủ lên em một lớp dịu dàng hệt như tranh vẽ.
Rồi chiếc xe chuyển bánh, lặng lẽ hoà vào đêm đen..
t.g/Gọi tôi là gấu🐻😎
Ủng hộ truyện của chế đi cắc bợn:>
t.g/Gọi tôi là gấu🐻😎
Hyhy:]
Comments
Gọi tôi là gấu🐻😎
sửa thành "tiến lại gần đặt..." :bbb
2025-05-16
0