Mỗi Vết Thương Của Em Là Một Viên Đạn Bắn Vào Tôi[CapGav]
Khó hiểu
Bầu không khí trong căn phòng khách sạn cao cấp là sự pha trộn giữa căng thẳng và tĩnh lặng.
Hoàng Đức Duy ngồi trên chiếc ghế sofa đen, ánh mắt sắc lạnh dõi theo Thành An, người đang ngồi đối diện, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự ngây thơ lạ lùng như thể không có gì nguy hiểm đang rình rập xung quanh
Thành An không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại, cậu thậm chí còn thoải mái đưa tay lên vắt lên đầu ghế, rồi đưa mắt quan sát mọi thứ trong phòng, như thể đang tham quan một nơi không hề có mối đe dọa nào.
Cậu vẫn là cậu, ngông cuồng và tự do, dường như không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì trong thế giới bạo lực và tội lỗi mà Đức Duy đang sống
Hoàng Đức Duy
Thế nào, cảm thấy thú vị không?
Đức Duy lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng có chút tò mò. Anh không thể không thắc mắc về sự bình thản của cậu. Họ vừa mới trải qua một trận đấu dữ dội ngoài kia, và Thành An vẫn có thể cười như thể vừa mới ra ngoài dạo chơi
Thành An nhướn mày, nở một nụ cười hóm hỉnh.
Đặng Thành An
Anh có thấy cuộc chiến đó như một trò chơi không? Mà thực ra, tôi cũng chẳng biết mình làm gì nữa, chỉ là thấy vui khi thấy mấy tên đó chạy loạn.
Đức Duy chớp mắt, có chút sửng sốt. Cậu nhóc này có thể đối diện với cái chết và những tình huống nguy hiểm như thế mà không hề sợ hãi? Đó là sự điên rồ hay là một sự can đảm kỳ lạ? Anh không thể tìm ra câu trả lời
Hoàng Đức Duy
Không sợ chết à?/nghiêm nghị/
Thành An quay lại nhìn anh, đôi mắt lấp lánh một sự tinh nghịch
Đặng Thành An
Chết sao? Tôi chưa kịp sợ thì đã quá quen với nó rồi. Có lẽ tôi không phải là người sợ chết nhất đâu.
Anh bật cười, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu không thể diễn tả được. Câu trả lời của Thành An làm anh nhớ đến bản thân mình ngày xưa, khi mà cái chết chỉ là một khái niệm mơ hồ.
Nhưng giờ đây, sau bao nhiêu năm trong cuộc sống đầy bạo lực và những âm mưu đen tối, anh đã học được cách sợ hãi. Sợ mất đi thứ duy nhất anh không biết mình đang có
Cả hai bước ra ngoài, hòa vào dòng người trong đêm. Thành An vẫn tỏ ra khá thoải mái, còn Đức Duy thì cẩn thận quan sát xung quanh.
Dù bề ngoài lạnh lùng và không dễ bị chi phối, nhưng anh luôn cảnh giác. Cuộc sống của một người như anh không cho phép anh lơi lỏng, dù chỉ là một giây
Đặng Thành An
Anh nói đi, tôi làm gì tiếp theo?
Đức Duy quay sang nhìn cậu, đôi mắt sắc lạnh vẫn không thay đổi, nhưng một phần trong anh lại có chút lạ lẫm. Cậu nhóc này, rõ ràng là không thuộc về thế giới này, nhưng lại làm cho anh không thể rời mắt
Hoàng Đức Duy
Cậu định làm gì?/hỏi lại/
Đặng Thành An
Chắc là theo anh. Tôi không có nơi nào để đi đâu./cười khẽ/
Câu nói đơn giản nhưng lại mang một trọng lượng lớn. Đức Duy im lặng, không trả lời ngay lập tức.
Anh có thể nhìn thấy trong ánh mắt của cậu sự quyết tâm, nhưng cũng có chút gì đó nhẹ nhàng, như thể đang thử nghiệm một cuộc sống mới mẻ hơn
Cậu không sợ hãi, nhưng cũng không thực sự biết mình đang làm gì. Và điều đó khiến Đức Duy cảm thấy… lo lắng
Nhưng rồi, như một phản xạ tự nhiên, anh gật đầu
Hoàng Đức Duy
Theo tôi thì sẽ có vài thứ cậu phải học.
Đặng Thành An
Tôi học nhanh mà./mắt sáng lên/
Và từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa họ đã bắt đầu thay đổi. Không còn là người lạ hoàn toàn, mà là những người đồng hành, dù chỉ trong một thế giới đầy bạo lực và nguy hiểm. Tuy nhiên, sự kết nối ấy lại không dễ dàng gì
Đức Duy đã từng sống trong một thế giới cô đơn, nơi anh là kẻ đứng trên tất cả và không ai có thể làm anh dao động. Nhưng giờ đây, với Thành An bên cạnh, một chút cảm giác gì đó mà anh chưa từng trải qua đang bắt đầu len lỏi trong tâm trí
Chỉ có điều, ngay cả khi cậu nhóc này khiến anh cảm thấy hơi thở của sự sống, một điều gì đó đau đớn và khó hiểu vẫn đang đè nặng lên trái tim anh
Cả hai tiếp tục bước đi trong đêm tối, giữa những âm thanh ồn ào của thành phố, nhưng trong im lặng của họ, có một điều gì đó giữa Đức Duy và Thành An đang chớm nở – dù nó có thể là sự giằng xé, hay một thứ gì đó ngọt ngào và đau lòng, anh cũng chưa thể hiểu hết được
Comments