Mỗi Vết Thương Của Em Là Một Viên Đạn Bắn Vào Tôi[CapGav]
Bẫy máu trong bóng đêm
Cơn mưa dứt vào rạng sáng. Thành phố trở nên tĩnh mịch lạ thường như thể đang nín thở chờ điều gì sắp đến
Hoàng Đức Duy đứng trong căn phòng họp dưới lòng đất – một không gian bê tông lạnh lẽo với ánh đèn vàng gắt chiếu xuống bản đồ trải rộng trên bàn.
Bên cạnh là Thành An, vẫn tay đút túi áo hoodie, chân bắt chéo lên ghế như đang ngồi trong phòng máy lạnh trường học chờ giáo viên đến điểm danh
Đặng Thành An
Anh tính làm gì với cái tên ‘Chó Điên’ này?
Thành An hỏi, giọng lười biếng nhưng ánh mắt sáng rực như thể đang hóng một tập phim gay cấn
Đức Duy không ngước lên. Tay anh lia qua những tấm ảnh mục tiêu:
Hoàng Trọng Hải, biệt danh Chó Điên – một kẻ giết người không gớm tay, từng là tay chân thân tín của cha Đức Duy nhưng sau khi phản bội, đã chiếm giữ kho vũ khí phía Đông và tự lập băng riêng
Hắn lấy trọn lô hàng vũ khí đêm qua. Nếu không lấy lại, chúng ta sẽ bị ép giá bởi đám buôn lậu Hồng Kông.
Đặng Thành An
Lấy lại kiểu gì?
Thành An nghiêng đầu, miệng ngậm kẹo.
Đặng Thành An
Đi nói chuyện phải trái à?
Hoàng Đức Duy
Không. Xông vào giữa hang ổ, giết hắn trước mặt đàn em.
Đặng Thành An
Nghe được đó.
Thành An cười toe, rồi tự nhiên đứng lên rút khẩu Glock 19 được tặng từ chương trước ra, kiểm tra đạn
Một chiếc xe tải cải trang thành xe chở rau trượt qua trạm kiểm tra khu Đông. Thành An nằm gọn trong thùng xe, mắt lim dim như ngủ.
Đức Duy lái xe, tay cầm vô lăng chắc nịch, tai nghe bluetooth đang truyền lại tiếng của Quang Anh từ trụ sở chính
Nguyễn Quang Anh
🎧Kho vũ khí bị bảo vệ bởi ít nhất 20 tên, có cảm biến chuyển động. Tôi đang xâm nhập hệ thống điện.
Nguyễn Quang Anh
🎧 Hai người có ba phút để vào, năm phút để tiêu diệt mục tiêu, hai phút để rút.
Thùng xe bật mở khi vừa tới khu tiếp tế. Thành An bật ra như con báo nhỏ, lăn một vòng trên đất rồi chui vào hốc tường tối om. Cậu cười khẽ
Đặng Thành An
Chơi trốn tìm bắt đầu.
Ba tên gác bị hạ trong yên lặng. Một gã bị kéo vào bóng tối, cổ gãy không kịp kêu. Gã thứ hai bị đá vào ngực bay thẳng vào tường sắt. Gã thứ ba – Thành An chỉ cần một cú quật đầu gối, rồi đập gáy
Tiếng báo động chợt hú lên
Nguyễn Quang Anh
🎧Hệ thống phát hiện chuyển động, chạy!
tiếng Quang Anh gắt qua tai nghe
Đức Duy rút dao, đâm xuyên qua cổ một kẻ trước mặt rồi giật khẩu MP7 trong tay hắn. Không nói không rằng, anh vừa chạy vừa bắn. Tên nào ló đầu ra là bị hạ ngay
Thành An bật người lên đòn thép, từ trên cao ném quả bom khói tự chế xuống. Khói mù mịt, đám đàn em Chó Điên la hét loạn xạ
Đặng Thành An
Tôi tới phòng trung tâm!
Thành An hét, rồi nhảy xuống hành lang, súng trong tay run lên vì phấn khích
Bên trong, Chó Điên đang ngồi uống rượu
Cửa bật mở. Một giây sau, hắn đã chĩa súng. Nhưng không phải Đức Duy bước vào, mà là một thân hình nhỏ bé, trắng trẻo, đôi mắt sáng rực: Thành An
Đa nhân vật
[Hoàng Trọng Hải]Ơ
Đa nhân vật
[Hoàng Trọng Hải]Trẻ con?
Đặng Thành An
Ngạc nhiên chưa.
Hắn rít lên, bóp cò. Đoàng!
Thành An trượt ngang, viên đạn sượt qua má, để lại một vệt máu dài nhưng không nghiêm trọng. Cậu nheo mắt, bật cười
Đặng Thành An
Đồ chơi đấy hả chú?
Cậu lao tới, súng trên tay nổ liền ba phát. Một viên trúng vai, một viên xé nát cánh tay hắn, và viên cuối cùng bắn vỡ ly rượu trên bàn
Cửa phòng bật mở lần nữa – lần này là Đức Duy. Không nói không rằng, anh giơ súng, bắn một phát chí mạng vào chân Chó Điên, rồi tiến lại, rút dao găm
Hoàng Đức Duy
Tao nuôi mày năm năm, chỉ để mày phản bội tao à?/giọng trầm/
Đa nhân vật
[Hoàng Trọng Hải]Mày là thằng không có trái tim… mày đáng chết…
Hoàng Đức Duy
Tao biết./thì thầm, rồi đâm một nhát xuyên ngực/
Lúc rút ra, cả hai người đều dính máu, mồ hôi và khói đạn. Thành An có vết xước dài trên má, nhưng vẫn cười toe
Đặng Thành An
Anh thấy không? Tôi xứng đáng làm cộng sự.
Đức Duy nhìn cậu, im lặng
Rồi anh đưa tay lên, lau máu trên má Thành An bằng ngón tay cái. Tay anh run nhẹ – không phải vì sợ, mà vì điều gì đó sâu hơn. Một cảm xúc kỳ lạ, không tên
Hoàng Đức Duy
Cậu giết người rồi
Đặng Thành An
Ừ/nhìn xuống tay mình/
Đặng Thành An
Không giống trong phim lắm. Cũng không thấy hả hê.
Hoàng Đức Duy
Vì cậu không phải loại máu lạnh.
Thành An bật cười, nhưng mắt thì đỏ hoe.
Đức Duy nắm lấy cổ tay cậu, siết chặt
Ba chữ đó – vang lên nhỏ như lời ru, nhưng giữa thế giới súng đạn, máu me và phản bội… đó là điều duy nhất giữ Thành An lại làm người
Comments