Máu, Tiếng Cười và Một Nỗi Đau Rất Nhẹ

Mưa phùn lất phất rơi xuống con hẻm phía Tây thành phố. Từng giọt nước chạm mặt đất nghe như tiếng kim loại rơi trên nền đá lạnh. Đức Duy bước chậm, chiếc áo choàng đen thấm nước, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ bình tĩnh đến lạnh sống lưng.
Bên cạnh anh, Thành An tay đút túi áo hoodie, đội mũ trùm lên đầu như một đứa học sinh trốn học đi chơi, vừa đi vừa ngậm kẹo mút như thể không hề nhận ra mình đang bước vào địa ngục
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu nghiêm túc không vậy?/liếc xéo, giọng chậm rãi/
Thành An ngậm que kẹo một lúc mới rút ra, nhướng mày
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thì đi đánh nhau thôi mà, có cần nghiêm trọng dữ vậy không? Coi chừng đột quỵ sớm á anh
Đức Duy im lặng. Với người khác, có lẽ anh đã cho ăn đạn vì dám nói kiểu đó.
Nhưng với Thành An, anh chỉ hừ nhẹ. Không biết từ bao giờ, cậu nhóc trắng tròn bướng bỉnh này lại có thể khiến tâm trạng anh… dịu lại giữa những lần mùi máu sắp bốc lên
**
Kho hàng bỏ hoang trong khu công nghiệp là điểm hẹn. Mục tiêu của họ – Trịnh Tấn Lực, tay phản tổ chức, kẻ từng là sát thủ hàng đầu giờ quay sang bán thông tin nội bộ.
Cửa sắt mở ra, ánh đèn huỳnh quang chớp nháy phía trần nhà khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn
Có khoảng bảy tên đàn em đứng gác bên trong. Khi thấy Đức Duy, vài tên tái mặt. Nhưng rồi ánh mắt chúng dừng lại trên Thành An – cái kẻ lẽ ra không nên có mặt ở đây
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Trẻ con?
Một tên bật cười khinh bỉ.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Anh Duy, đùa kiểu mới hả?
Chưa dứt lời, một tiếng “bụp” vang lên
Tên đó gập người ôm bụng, rồi quỵ xuống với đôi mắt trợn trừng
Thành An giơ chân đá nhẹ giày lên gối, phủi tay, quay sang Đức Duy:
Bây giờ tôi được tính là thành phần nghiêm túc chưa?
Đức Duy khẽ nhếch môi. Không cười, nhưng ánh mắt rõ ràng là hài lòng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lên
**
Trận chiến không kéo dài lâu, nhưng đủ để mùi máu vương trên từng phiến gạch lạnh.
Thành An né đòn bằng sự ngẫu hứng như đang nhảy múa, nhưng mỗi lần tung đòn thì lại chính xác đến rợn người. Cậu không học bài bản, nhưng lại có một thứ bản năng sinh tồn như thú hoang – hoang dại và khó đoán
Sau cùng, Trịnh Tấn Lực bị đạp quỳ dưới sàn, miệng đầy máu, nhìn lên Đức Duy với ánh mắt câm thù
Đa nhân vật
Đa nhân vật
[Trịnh Tấn Lực]Cậu… lại mang trẻ con vào giết tao sao?/rít lên/
Đức Duy bước chậm đến, giơ súng, nhưng rồi dừng lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không cần phải bẩn tay.
Anh quay sang Thành An
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giết hắn.
Căn phòng chìm trong im lặng
Thành An không trả lời ngay. Cậu nhìn người đàn ông quỳ trước mặt mình – không phải là kẻ cậu có thù oán, không phải ai đó từng làm cậu đau. Là một người xa lạ. Nhưng ánh mắt cậu dần tối lại
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Giết người là cảm giác như thế nào?
Câu hỏi được thốt ra bằng giọng nhẹ như lông vũ, nhưng lại khiến không khí đặc quánh
Đức Duy nhìn cậu, im lặng
Rồi Thành An cười – không phải kiểu cười vui nhộn như thường, mà là nụ cười lệch lạc, méo mó:
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tôi chưa từng thử. Nhưng tôi từng ước ai đó chết đi rồi…
Đoàng
Tiếng súng vang lên. Không ai rõ là do tay ai bóp cò – vì khẩu súng vẫn trong tay Đức Duy, nhưng Trịnh Tấn Lực đã ngã gục, máu loang khắp nền xi măng
**
Sau đó, trên sân thượng kho hàng, trời vẫn mưa rả rích. Thành An ngồi trên mép lan can, chân đung đưa. Đức Duy đứng phía sau, lưng dựa tường, mắt hướng về cậu
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lúc nãy…
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tôi không giết hắn. Anh làm rồi, đúng không?/cười nhẹ/
Đức Duy không xác nhận, cũng không phủ nhận
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cảm ơn./nói nhỏ, giọng nhẹ như gió/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì tôi không muốn cậu vướng máu người quá sớm
Đức Duy đáp, lần đầu dùng một giọng trầm, chậm, khàn khàn đầy chân thật
Thành An quay lại, ánh mắt cậu thoáng lên nỗi xúc động – mong manh và ít ỏi, nhưng có thật. Một người sống trong thế giới máu me như anh lại cố giữ cho cậu chút trong sạch. Lần đầu tiên, cậu thấy tim mình siết lại một nhịp
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy tôi là gì của anh?/hỏi, đột ngột, như trẻ con hỏi vặt/
Đức Duy nhìn cậu một lúc. Rồi anh nói, thật chậm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là thứ tôi không muốn mất
Mưa vẫn rơi, và không ai lên tiếng thêm gì nữa
Nhưng khoảnh khắc đó, Thành An biết — mình đã bị kéo hẳn vào thế giới của Hoàng Đức Duy, không thể quay đầu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play