[ Chu Tô ] Em Là Điều Dịu Dàng Nhất Đời Tôi
Hợp Đồng Không Lối Thoát
Tiếng giày da vang vọng trong căn biệt thự rộng lớn, từng bước chân mạnh mẽ của Chu Chí Hâm khiến không khí xung quanh như trầm xuống. Tô Tân Hạo đứng bên góc bàn ăn, hai tay siết chặt vạt áo cũ, cậu vẫn chưa thể quen với sự xa hoa và lạnh lẽo nơi đây.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cậu bước chân vào nơi này – nơi mà cậu biết rõ mình không thuộc về.
Chu Chí Hâm
Ăn đi // Giọng Hắn vang lên , lạnh tanh không mang theo cảm xúc //
Tô Tân Hạo giật mình, vội kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lén nhìn người đối diện. Chu Chí Hâm mặc một bộ âu phục tối màu, gương mặt anh tuấn sắc sảo như được đẽo gọt từ đá, ánh mắt anh lúc nào cũng sắc lạnh và lạnh lùng như sương sớm.
Trái tim nhỏ bé của Tân Hạo đập loạn. Không phải vì yêu thích, mà là sợ hãi. Người đàn ông này, từ lúc gặp nhau lần đầu đã không mang theo bất kỳ chút ấm áp nào.
Chu Chí Hâm
Cậu có biết vì sao tôi mua cậu về không ?
Chu Chí Hâm đột nhiên lên tiếng, không rời mắt khỏi ly rượu vang đỏ trong tay.
Tô Tân Hạo im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu. Cậu biết, mình chỉ là một món hàng.
Gia đình cậu nợ nần chồng chất. Mẹ bệnh nặng, cha đánh bạc. Khi có người đưa tiền đổi lấy cậu, họ chẳng nghĩ đến hai chữ “tình thân”. Chỉ cần tiền, còn cậu – bán đi cũng được.
Chu Chí Hâm
Tôi không cần người hầu, càng không thiếu người đẹp bên cạnh.// Chu Chí Hâm đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào cậu, giọng trầm thấp //
Chu Chí Hâm
Tôi chỉ cần một người bên cạnh , lúc tôi cần.
Từng chữ như găm vào da thịt. Tô Tân Hạo cúi đầu, cắn chặt môi đến mức bật máu.
Tô Tân Hạo
Vậy .... tôi phải làm gì ?
Chu Chí Hâm
Không bỏ trốn. Không khóc. Không được hỏi chuyện riêng tư của tôi. Và không được phép yêu tôi. // Hắn nói thản nhiên, như thể đang ký hợp đồng với một món tài sản vô tri. //
Tô Tân Hạo mím môi, tim thắt lại. Nhưng cậu chỉ có thể gật đầu.
Chu Chí Hâm
Đổi lại, tôi sẽ lo cho mẹ cậu chữa bệnh. Và cho cậu ăn học nếu ngoan ngoãn.
Chỉ một câu đó thôi, cũng đủ khiến nước mắt Tân Hạo dâng lên. Nhưng cậu kìm lại. Cậu đã hứa – không khóc.
Tối hôm đó, căn phòng dành riêng cho Tân Hạo tràn ngập mùi gỗ và sách mới. Cậu ngồi bó gối trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong căn biệt thự lạnh lẽo này, chỉ có mưa là ồn ào.
Tân Hạo rút từ túi áo ra tấm ảnh mẹ – đã cũ và nhàu. Đôi mắt hiền từ của bà như tiếp thêm cho cậu chút can đảm.
Tô Tân Hạo
Mẹ đợi con được không? Con ... sẽ cố gắng . // Cậu thì thầm //
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên, Tân Hạo đã dậy. Cậu tự chuẩn bị bữa sáng cho mình, cũng không quên để thêm phần cho Chu Chí Hâm – dù biết có thể bị từ chối.
Chu Chí Hâm quả nhiên không động đũa. Chỉ liếc qua rồi đi thẳng.
Tân Hạo không buồn. Cậu hiểu, người đàn ông đó chưa từng xem cậu là gì cả.
Thế nhưng, một tuần trôi qua, những bữa ăn vẫn đều đặn được chuẩn bị. Những lần bị bỏ lơ vẫn xảy ra, nhưng Chu Chí Hâm bắt đầu… chú ý.
Một buổi tối, khi anh về muộn, bước vào phòng ăn thấy bữa tối vẫn còn được giữ ấm, Hắn hỏi :
Chu Chí Hâm
Cậu không sợ tôi sao ?
Tô Tân Hạo
// Cậu đứng dậy, đáp khẽ // Tôi sợ. Nhưng… tôi sợ mẹ chết hơn.
Câu trả lời đơn giản ấy khiến Chu Chí Hâm im lặng trong vài giây. Sau đó, anh ngồi xuống, lần đầu tiên động đũa món canh trứng mà Tân Hạo nấu.
Không lời khen, nhưng ăn hết.
Tân Hạo cười nhẹ, nhưng không dám lộ ra.
Tối đó, khi Chu Chí Hâm tắm xong bước ra, anh thấy một tập giấy đặt trên bàn làm việc. Là đơn xin học lại của Tô Tân Hạo, cùng với lời nhắn ngắn gọn :
"Tôi không muốn chỉ sống nhờ vào anh. Nếu có thể, hãy cho tôi được tiếp tục học. Tôi sẽ tự kiếm học bổng.”
Chu Chí Hâm nhếch môi. Cậu bé này, không giống những người khác – không hề dựa dẫm, dù trong hoàn cảnh có quyền làm thế.
Anh đặt tập giấy sang một bên, không nói gì. Nhưng hôm sau, người giúp việc mang đến cho Tân Hạo một chiếc balo mới, cùng với hồ sơ nhập học đã được ký.
Cậu nhìn dòng chữ "Chu Chí Hâm" ở phần bảo lãnh tài chính, chỉ biết cắn môi, cảm xúc hỗn loạn.
Tô Tân Hạo
Cảm ơn anh… // Cậu nói không ai nghe thấy, rơi vào bóng tối. //
Đêm hôm đó, trong giấc mơ đầu tiên kể từ khi vào biệt thự, Tô Tân Hạo thấy mình đang đứng giữa cánh đồng đầy gió. Mẹ đứng xa xa, vẫy tay gọi.
Phía sau, có ai đó giữ lấy tay Cậu – bàn tay lạnh nhưng vững vàng.
Chu Chí Hâm không nói gì, chỉ đứng cạnh cậu.
Và lần đầu tiên, gió thổi không còn lạnh nữa.
Comments
Hanni✌️
Nhỏ Chu ăn được trứng rồi hả,lạ nha🤔
2025-05-13
0