[ Chu Tô ] Em Là Điều Dịu Dàng Nhất Đời Tôi
Căn Biệt Thự Và Bản Hợp Đồng
Tô Tân Hạo mở mắt sau một đêm dài không trọn giấc. Căn phòng lạ lẫm, rộng lớn và lạnh lẽo. Trần nhà cao vút với đèn chùm pha lê lấp lánh, tường được ốp gỗ mun đắt tiền, từng chi tiết đều toát lên vẻ xa hoa và quyền lực. Nhưng trong mắt cậu, tất cả chỉ là một chiếc lồng vàng khổng lồ.
Chu Chí Hâm đã không còn trong phòng. Người đàn ông ấy để lại cho cậu một sự trống rỗng kỳ lạ – cảm giác bị dồn ép đến nghẹt thở mà không ai có thể chạy thoát.
Tô Tân Hạo khẽ nhấc chăn, cơ thể đau nhức khiến cậu cau mày. Tối qua… là thật. Mọi chuyện đều là thật. Cậu không còn nhà để quay về, không còn cha mẹ để ôm lấy cầu xin, càng không có quyền từ chối người đàn ông kia.
Khi bước ra khỏi phòng, cậu thấy quản gia và vài người giúp việc cúi đầu chào, ánh mắt không mang thiện cảm. Cậu biết rõ, mình không được chào đón. Trong mắt họ, cậu chỉ là món đồ mua về bằng tiền, lại là… nam.
Quản Gia
Thiếu gia đã dặn, hôm nay cậu phải ký hợp đồng. // Lạnh giọng //
Tô Tân Hạo
Hợp đồng? // Cậu nhíu mày //
Quản Gia
Hợp đồng sống chung. Cậu không có quyền từ chối.
Bản hợp đồng được đặt trong phòng khách – nơi mà Chu Chí Hâm đang ngồi, bình thản như một vị thần đang xét xử số phận kẻ khác.
Ánh mắt Hắn dừng lại trên gương mặt cậu. Lạnh lẽo. Sắc bén. Nhưng sâu trong đó lại có tia cảm xúc kỳ lạ lướt qua.
Tô Tân Hạo không phản kháng. Cậu ngồi xuống, tay run nhẹ khi mở bản hợp đồng trước mặt.
Tô Tân Hạo
Một năm. Em ở lại đây đúng một năm.
Chu Chí Hâm
Trong thời gian đó, em là người của tôi – không có quyền tự do, không được phép rời khỏi biệt thự nếu chưa có sự cho phép.
Chu Chí Hâm
Mọi hành vi, mọi quyết định đều phải thông qua tôi. Đổi lại, em sẽ được chăm sóc, chu cấp, và gia đình em… không phải dính vào bất kỳ khoản nợ nào nữa.
Cậu cắn môi. Từng dòng chữ như đang thiêu đốt lòng tự tôn của cậu.
Tô Tân Hạo
Nếu em không ký? // Cậu cất tiếng, dù giọng đã khàn đi vì mệt mỏi //
Chu Chí Hâm
Thì em sẽ nhìn cha mẹ mình ra đường ăn xin. // Hắn không chớp mắt //
Cậu im lặng rất lâu. Trong lòng là một trận giằng xé đến nghẹt thở. Nhưng cuối cùng, ngón tay vẫn run rẩy cầm bút, ký xuống góc phải tờ giấy.
Chu Chí Hâm không cười. Hắn chỉ đứng dậy, lạnh lùng nhìn cậu.
Chu Chí Hâm
Từ bây giờ, tôi là người quyết định cuộc sống của em.
Buổi chiều, cậu được đưa đi khám tổng quát, chụp ảnh hồ sơ, làm thẻ riêng – từng bước như thể một món tài sản giá trị vừa được mua về. Tô Tân Hạo không khóc, không phản kháng, chỉ im lặng như một cái bóng.
Khi đêm xuống, căn biệt thự lại trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ. Cậu ngồi trong phòng, nhìn ra khung cửa sổ lớn hướng về phía vườn hoa – nơi có một chiếc xích đu trắng đong đưa trong gió.
Cánh cửa đột ngột mở ra. Chu Chí Hâm bước vào, không nói gì, chỉ nhìn cậu từ xa.
Chu Chí Hâm
Em sẽ dần quen thôi ...
Tô Tân Hạo
Tôi không phải món đồ. // Cậu ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt nhưng cố chấp //
Chu Chí Hâm
Không. Em là của tôi. // Hắn tiến đến gần, giọng khẽ hơn nhưng vẫn mang theo sức ép khủng khiếp //
Chu Chí Hâm
Em không cần yêu tôi. Nhưng em phải thuộc về tôi.
Lúc hắn cúi xuống, hôn lên môi cậu một cách bất ngờ – Tô Tân Hạo cảm thấy như linh hồn mình bị bóp nghẹt. Cảm xúc cậu không đủ mạnh để phản kháng, nhưng cũng không yếu đến mức chấp nhận số phận.
Tô Tân Hạo
//Tận sâu trong trái tim, cậu thì thầm // Một năm… chỉ một năm thôi.
Comments
zợ kải sơ
mẻ này chăm ghia á
2025-05-11
1
Mèo iu matcha
cuốn nho
2025-05-11
1