[Thiên Quan Tứ Phúc] Hữu Duyên Vô Tình.
Chương 1: Duyệt Thần [1]
Một kiếm này đâm ra, xuyên qua tim yêu ma, giết chết trên mặt đất.
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Trừ yêu diệt ma! Thiên quan tứ phúc!
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Trừ yêu diệt ma! Thiên quan tứ phúc!
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Trừ yêu diệt ma! Thiên quan tứ phúc!
Hai bên sườn Thần Võ đường cái, âm thanh ào ào như sóng biển, đợt sau còn muốn cao hơn đợt trước. Tất thảy cùng màu son trước đại môn hoàng cung như hòa lẫn vào nhau, hai gã đạo nhân sắm vai thiên thần và yêu ma đối bốn phía hành một vòng lễ, khom người lui ra theo hai hướng.
Vừa xem xong trận võ đấu làm nóng không khí, nhiệt huyệt của bá tánh liền nhanh chóng tăng vọt, không riêng gì hai bên đường phố chen chúc chật như nêm cối, ngay cả trên nóc nhà cũng đầy kẻ lớn mật nằm bò, vỗ tay, hú hét, reo hò, huơ chân múa tay, vạn chúng cuồng hoan.
Rầm rộ như thế, trông cứ như là muôn người đều đổ xô ra đường vậy. Trong lịch sử Tiên Nhạc quốc, nếu muốn bàn về một hồi Thượng nguyên tế thiên du có thể nói là vô tiền khoáng hậu, như này, nhất định đó là hôm nay!
Trên đài cao, từng hàng vương công quý tộc cẩm y ngọc dung, ai cung mặt mang khuôn mặt khéo léo mỉm cười, quan sát phía dưới. Trong hoàng cung, mấy trăm dãy người dài yên lặng chờ ở đó. Tiếng chuông thánh thoát vang lên, quốc sư vuốt vuốt bộ râu không hề tồn tại.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Võ sĩ khai đạo!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Ngọc nữ!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Nhạc sư!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mã đội.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Yêu ma!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Duyệt Thần Võ Giả!
Không ai trả lời. Đôi mày quốc sư chợt nhăn lại, cảm thấy sự tình không đúng, quay đầu truy vấn.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Duyệt Thần Võ Giả đâu? Thái Tử điện hạ đâu?
Như cũ vẫn không ai trả lời. Mà “Yêu ma” mới nãy đáp ‘có’ dừng một chút, gỡ xuống cái mặt nạ hung tàn dữ tợn kia, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn thanh tú.
Mộ Tình [Yêu Ma]
Thái Tử điện hạ đã ra ngoài rồi.
Quốc sư nghe xong suýt tí nữa lăn đùng ra đất.
Mà hên là vẫn nhớ đại sự hãy còn ngay trước mặt không thể gục ngã được, phải chống đỡ a, lá gan ông muốn nứt ra dồn dập chất vấn.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Cái gì?! Sao lại có thể bỏ đi được chứ?! Điện hạ rời đi khi nào? Đội danh dự đã sắp phải khởi hành rồi, hoa đài mà kéo ra ngoài, chỉ nhìn thấy Yêu không thấy Thần, mỗi người một ngụm nước bọt đem bộ xương già của ta đều sẽ dìm không còn một mống! Mộ Tình ngươi sao lại không chịu ngăn cản hả?!
Mộ Tình [Yêu Ma]
Thái Tử điện hạ trước khi đi muốn ta truyền lời, ngài ấy nói không cần lo lắng, tất thảy trình tự cứ diễn ra như đã định, ngài ấy lập tức tới ngay. /cúi đầu/
Quốc sư lòng nóng như lửa đốt, than trách.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Chuyện này làm sao có thể không lo lắng? Cái gì kêu lập tức tới ngay? Lập tức là khi nào hả? Vạn nhất không đến kịp thì phải làm sao bây giờ?
Ngoài cửa cung, các bá tánh chờ từ rạng sáng sớm tới bây giờ đã đợi qua mấy canh giờ liền muốn kìm nén không nổi nữa, hô to thúc giục. Một đạo nhân vội vàng chạy tới, thuật lại tình hình.
Đạo Nhân
Quốc sư đại nhân, Hoàng Hậu bên kia phái người tới hỏi ngài, vì sao đội danh dự còn chưa xuất phát? Giờ lành đã sắp tới rồi, còn không chịu xuất phát, liền quá hạn thần.
Sau khi nghe xong, quốc sư chỉ hận giờ phút này không thể đột nhiên có phản quân đánh vào thành, làm thượng nguyên tế thiên du càng náo loạn mới tốt a.
Cư nhiên vào thời khắc mấu chốt muốn chết người nhất quăng ra cái sọt!
Nếu là đổi thành kẻ khác gây rắc rối, ông đã sớm nổi trận lôi đình, rút kiếm giết người ngay tại chỗ đều không có gì kỳ quái, nhưng kẻ này lại cứ phải là đồ đệ bảo bối ông tâm đắc nhất, lại còn là con trai bảo bối nhà người ta tôn quý nhất. Đánh không được, mắng không xong, giết càng là không thể. So với giết hắn, chi bằng tự sát!
Ngay lúc này, một người đi xuyên qua cửa cung đen nhánh, nghênh diện bước vội vào hoàng cung, cất cao giọng nói.
• • •
Quốc sư đại nhân, vì sao còn chưa phát lệnh ra cửa? Thời gian đang trôi, tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang sốt ruột chờ!
Quốc sư vừa thấy thiếu niên này, chộp lấy cậu.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Phong Tín! Thái Tử điện hạ nhà ngươi đâu!?
Phong Tín ngẩn ra, ngay sau đó như là minh bạch cái gì, trong mắt nhiễm thịnh nộ, căm tức đưa mắt liếc Mộ Tình một bên. Mà Mộ Tình lại không nói tiếng nào một lần nữa đeo lên mặt nạ yêu ma, không thấy thần sắc.
Phong Tín
Quốc sư, Công Chúa điện hạ có gửi lại lời của Thái Tử điện hạ.
Phong Tín
Điện hạ nói rằng quốc sư không cần lo lắng. Cứ bắt đầu xuất phát, Thái Tử điện hạ sẽ không làm ngài thất vọng đâu!
Hết cách. Hoa đài kéo ra ngoài không có duyệt Thần Võ giả là chết, chậm chạp không đi ra để lỡ mất giờ lành cũng chết. Quốc sư tuyệt vọng mà vung tay lên, hô.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Tấu nhạc, xuất phát!
Tâm quốc sư một trận căng chặt, hy vọng xuất hiện kỳ tích. Nhưng mà, kỳ tích cũng không có xuất hiện. Đám người ồ lên. Trên cao lầu, các vương công quý tộc hơi hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn lẫn nhau, sôi nổi bàn luận.
Vương Công Quý Tộc
Sao lại thế này? Duyệt Thần Võ giả vì cớ gì không ở trên đài?
Vương Công Quý Tộc
Thái Tử điện hạ không tới lễ sao?
Giữa cao lầu, một nam nhân khuôn mặt anh tuấn ngồi ngay ngắn, cùng với một người phụ nhân nước da trắng dịu, mặt mày ôn nhã quý lệ, hai người đó chính là Quốc Chủ cùng Hoàng Hậu của Tiên Nhạc quốc.
Hẳn là do chưa thấy người xuất hiện, Hoàng Hậu mặt mang ưu sắc mà đưa mắt nhìn Quốc chủ bên cạnh. Ngài ta cầm tay nàng, lấy ánh mắt trấn an, ý bảo yên lặng xem biến này, đừng lo lắng nữa.
Ngồi bên cạnh Quốc Chủ còn có một nữ nhi bận bạch y, gương mặt bình thản, tay cầm ly trà đưa lên môi khẽ nhấp.
Nàng ta chính là Công Chúa của Tiên Lạc quốc, cũng là hoàng tỷ của Thái Tử điện hạ.
Nhìn đám đông bên dưới hai sườn đường cái lại không ai trấn an, bọn họ kêu đến càng hung, tiếng la tựa như muốn đem nóc nhà đều phá nát.
Rồi nhìn sang quốc sư như chỉ hận không đủ dũng khí tự sát tại đây.
Nàng ta đành đứng dậy đi lại lan can, tay đập lên thành, giọng hơi lớn quát tháo xuống dưới.
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Đừng có nháo loạn nữa!
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Các ngươi như thế, lỡ dọa ai đó ra đường hoặc rơi xuống thì sao hả?!
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tất cả ngưng kêu gào lại ngay cho ta!!
Đám đông nghe thấy bỗng chốc lặng im. Không còn nháo nhào gào thét như lúc nãy.
Nàng ta thấy vậy cũng trở về chỗ ngồi, tay ung dung cầm lại ly trà mà nhâm nhi.
Mộ Tình phía trên hoa đài lại là thập phần trấn định, đối thủ không có mặt, vẫn không chút cẩu thả nào, một lòng lo hoàn thành nhiệm vụ của mình, đem thanh trường đao kia “Đang” một tiếng, cắm thật mạnh trên mặt đất, dựng thẳng trước người.
Ở giữa một trận chém giết, tên thiếu niên hắc y này, khí thế pha đủ mà hoàn thành vai “Yêu ma” mở màn.
Xét khuôn mặt, xét thân hình của Mộ Tình đều đơn bạc tú khí đến như là một tên thư sinh văn nhã, nhưng mà, một thanh trường đao chín thước cực nặng, lại được cậu ta lại huy trong tay đến nhẹ nhàng vô cùng, phảng phất như hoàn toàn chẳng có chút cân nặng nào.
Mười mấy gã đạo nhân sắm vai người phục ma nhất nhất đổ xô lên đài, đều bị cậu nhất nhất đả đảo, đạp xuống khỏi hoa đài. Bình tĩnh mà xem xét, cậu ta đánh đến đao ảnh thật mạnh, thập phần đẹp xuất sắc, do đó có vài người cũng reo hò vì cậu. Chỉ là, đa số bá tánh lại không phải vì muốn coi một màn “Yêu ma họa người” này mà đến, điên cuồng gào hét lần nữa.
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Duyệt Thần Võ giả đâu?!
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thái Tử điện hạ đang ở nơi nào?
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thứ chúng ta muốn xem chính là tiết mục điện hạ giả trang Thần Võ Đại Đế! Đẩy lùi yêu ma!
Tạ Tâm nghe mấy lời này mà hại não vô cùng. Không phải lúc nãy đã lớn giọng quát tháo xuống dưới rồi sao?
Thế cớ gì mà đám đông lần nữa gào thét đòi Duyệt Thần Võ Giả?
Trên lầu cao, một thanh âm tức giận chất vấn.
• • •
Biểu ca ta đâu? Đây là đang làm trò quỷ gì vậy?! Ai muốn xem mấy thứ rác rưởi đó? Con mẹ nó, Thái Tử biểu ca ta đâu?!
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Cẩn thận lời nói!
• • •
Mắc gì ta phải nghe lời ngươi?!
Không cần nhìn cũng biết, kẻ kêu lớn tiếng nhất này, dĩ nhiên là tiểu Kính Vương Thích Dung.
Quả nhiên, rất nhiều người đồng thời ngẩng đầu, liền thấy một thiếu niên mặc cẩm y hoa phục thiển thanh sắc, trên cổ đeo vòng vọt thẳng đến bên cạnh đài cao, nắm tay phẫn nộ lao xuống bụp bụp. Thiếu niên này chỉ mới mười lăm sáu tuổi, mặt hoa da phấn, chung quy nhìn cũng tươi đẹp bắt mắt, chỉ là mặt hiện sát khí, cứ như muốn liều mạn nhảy qua lan can bay xuống đánh người.
Ngặt nổi, lầu này quá cao, nhảy xong không chết thì cũng té gảy chân thôi, vì thế, cậu ta liền tiện tay vớ lấy một chung trà bạch ngọc ném xuống.
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
!!
Chung trà kia cấp tốc triều thẳng cái gáy yêu ma lao đi, mắt thấy người nọ chắc chắn sẽ bị ném đến chết ngất, máu tươi giàn giụa cho xem, Tạ Tâm định lấy trâm ngọc của mình phi về xuống nhằm làm vỡ chung trà.
Ai ngờ, chưa để nàng ta ra tay, yêu ma kia hơi dịch đi thân người, trường đao nghiêng đón, liền đem chung trà tiếp được trên mũi đao.
Chén trà run run rẩy rẩy một đường đứng vững ở mũi đao, dẫn đến một đợt trầm trồ khen ngợi.
Mộ Tình lại đem trường đao hất lên một cái, chung trà tung bay, bị một tên đạo nhân dưới đài tiếp được, xong việc, cậu liền tiếp tục ung dung thong thả sắm vai yêu ma của mình, múa đao, giết người.
Thích Dung giận dữ, đang định ném tiếp, đã bị Hoàng Hậu kêu người đi lên lôi xuống, lúc này khó khăn lắm mới đem cậu ta kéo xuống được. Nhưng mà, thần sắc các vị hoàng tộc cũng càng lúc càng ngưng trọng, đều có chút đứng ngồi không yên.
Duyệt Thần Võ giả trước thềm thượng nguyên tế thiên du bỗng dưng biến mất, đó cũng chẳng phải chuyện thú vị gì!
Ngay lúc đó, trong đám người chợt bùng nổ một trận reo hò như vũ bão, so bất cứ một trận reo hò nào thanh thế đều muốn lớn hơn. Ngước mặt, chỉ thấy một đạo thân ảnh tuyết trắng giáng xuống từ trên trời, dừng ở trước mặt yêu ma đồ đen!
Người nọ đáp xuống đất, bạch y thật mạnh phô thành một đóa hoa nở rộ ở trên hoa đài, một cái mặt nạ hoàng kim che khuất đi khuôn mặt. Hắn một tay chấp kiếm, một tay kia ở trên kiếm phong dày đặc nhẹ nhàng bắn một chút, “Đinh” một tiếng, vô cùng dễ nghe.
Mà những động tác, lại thập phần khí định thần nhàn, tựa như không hề đem yêu ma trước mặt để vào mắt. Yêu ma chậm rãi nâng lưỡi đao nhắm ngay hắn, bạch y võ giả liền chậm rãi đứng lên.
Thích Dung xem đến hai mắt sáng rỡ, sắc mặt đỏ thẳm, nhảy dựng lên, lớn tiếng gào hét.
Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Thái Tử biểu ca! Thái Tử biểu ca tới rồi!!!
Tạ Tâm (谢心)
• ' Tạ ' - Tạ ơn.
• ' Tâm ' - Một ngôi sao trong nhị thập bát tú.
(Tú Tâm ở Cung Đông, kết hợp cùng 5 tú khác tạo thành dáng như một con rồng - Đông phương Thanh Long thuộc mùa xuân.)
Comments