Vết cắt không nhìn thấy

“Chúng ta có thể tha thứ cho nhau. Nhưng làm sao tha thứ cho một thế giới từng khiến ta phải chọn cách rời đi.”
Căn phòng 304 lại có tiếng người
Bàn chải đánh răng đôi. Hai cái cốc đặt cạnh nhau.
Cà phê sáng do Ji Yong pha, bữa tối đơn giản do Seunghyun nấu.
Tất cả giống hệt ba năm trước – nhưng cũng chẳng còn giống nữa.
Vì giờ đây, họ không còn trẻ
Không còn mơ hồ trong cơn say nắng của tuổi đôi mươi
Tình yêu giờ đã mang theo sự thận trọng, dè dặt – và cả nỗi sợ.
kwon ji yong
kwon ji yong
“Anh vẫn chưa về thăm ba mẹ sao?”
Ji Yong hỏi khi cả hai nằm trên sofa, xem lại ảnh cũ.
Seunghyun khẽ lắc đầu.
Choi seunghyun
Choi seunghyun
“Không muốn đối mặt. Với họ… chuyện của chúng ta là điều đáng xấu hổ.”
kwon ji yong
kwon ji yong
“Họ có biết anh từng yêu em?”
Choi seunghyun
Choi seunghyun
“Họ biết. Và họ bảo: ‘Con có thể làm gì con muốn, nhưng đừng để cả thế giới biết con yêu đàn ông.’”
Ji Yong không trả lời
hắn nhìn ra cửa sổ, nơi nắng đang lên dần.
Nắng rất đẹp – nhưng không đủ ấm để xóa đi vết cắt sâu trong lòng.
kwon ji yong
kwon ji yong
“Ngày em ra đi, mẹ em đã quỳ xuống, bảo em đừng phá nát dòng họ.”
Giọng Ji Yong nghẹn lại.
Bàn tay Seunghyun siết lấy tay hắn, không mạnh nhưng đủ để Ji Yong run lên.
kwon ji yong
kwon ji yong
“Chúng ta có quyền yêu mà, đúng không anh?”
Choi seunghyun
Choi seunghyun
“Có. Nhưng thế giới không cho ta cái quyền đó một cách dễ dàng.”
.
Một tối nọ, họ ra ngoài.
Chỉ là đi bộ dưới phố, giữa dòng người tấp nập. Ji Yong định nắm tay Seunghyun.
Nhưng chỉ vừa chạm nhẹ vào mu bàn tay anh, Ji Yong đã buông ra.
Vì một nhóm người đi ngang.
Vì ánh mắt ai đó nhìn. Vì một tiếng cười bật lên mà Ji Yong không chắc có phải cười nhạo hay không.
Seunghyun không trách.
anh chỉ nói:
Choi seunghyun
Choi seunghyun
“Bao giờ em mới dám nắm tay anh giữa ban ngày?”
Ji Yong không trả lời. Vì hắn không biết. Có thể là tháng sau. Có thể là năm sau. Hoặc… có thể là không bao giờ.
.
Đêm ấy, Ji Yong thức trắng.
hắn nhìn Seunghyun ngủ
Người con trai ấy đã từng là mái nhà, từng là nơi hắn trốn vào mỗi khi chật vật với cuộc sống
Nhưng giờ đây, chính hắn lại đang là người xây tường ngăn cách giữa họ và thế giới.
hắn ghét chính mình – vì vẫn còn sợ.
.
Sáng hôm sau, Ji Yong biến mất
Không một tin nhắn. Không lời tạm biệt.
Chỉ có một mảnh giấy để lại trên bàn:
kwon ji yong
kwon ji yong
“Em muốn học cách can đảm. Đừng đi tìm em. Hãy đợi.”
Seunghyun ngồi một mình trong căn phòng 304. Anh không khóc. Không nổi giận. Anh chỉ nhìn mảnh giấy rất lâu.
Và rồi, như một thói quen cũ, anh treo mảnh giấy lên tường – cạnh những bức ảnh chưa từng trưng bày.
Vì anh biết: người yêu anh chưa bao giờ bỏ đi. Chỉ là cậu ấy đang học cách trở về – lần này là bằng trái tim không còn bị giam cầm.
#
#
good luck and thanks

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play