3

Tuổi thơ vốn chỉ lướt qua trong nguyên tác, giờ Lâm Hiểu lại phải tự mình trải qua.

Cha mẹ "hời" của nhà họ Lâm đối xử với cô cũng không tệ, tuy hai người thường xuyên không có ở nhà, nhưng ở những phương diện khác cũng không bạc đãi cô, điều đó tạo điều kiện cho cô có thể âm thầm chăm sóc Lâm Dật.

Chỉ là, mỗi lần Vân Tâm trở về, lại là khoảng thời gian khiến Lâm Hiểu khổ sở nhất.

Đối với Vân Tâm, cô vừa muốn gần gũi lại vừa sợ hãi. Với tư cách là mẹ ruột của nguyên chủ, cô từng nghĩ tới việc kéo bà một tay, ít nhất cũng đừng để bà có kết cục bi thảm như trong truyện. Nhưng hễ đối mặt với Lâm Dật, Vân Tâm lại trở nên đáng sợ, nghĩ đủ mọi cách hành hạ cậu, đem toàn bộ oán hận đối với Lâm Khang Vận trút hết lên người thiếu niên ấy.

Có một lần, Lâm Hiểu bị dọa bởi cách hành hạ của Vân Tâm, đến mức nửa đêm phát sốt mê man nói mớ. Sáng hôm sau, khi gặp lại Lâm Dật, cả hai đều không biết mặt ai trông tái nhợt hơn ai.

Cô không thể thay đổi suy nghĩ của Vân Tâm, chỉ có thể cố gắng để Lâm Dục sống dễ chịu hơn. Cô thậm chí còn tìm cách nhảy lớp, trực tiếp lên học cùng lớp với nam chính.

Từ tiểu học đến trung học cơ sở, Lâm Khang Vận đều sắp xếp cho hai người học cùng một trường quý tộc.

Ban đầu Tần Vân Tâm không đồng ý, nhưng chẳng hiểu sao sau đó lại đồng ý. Lâm Hiểu đọc nguyên tác đương nhiên biết lý do tại sao.

Vì thân phận con riêng và không được nhà họ Lâm thừa nhận của Lâm Dật đã sớm lan truyền khắp nơi, mà học sinh trong trường quý tộc đều có gia thế hiển hách, thường lấy việc bắt nạt Lâm Dật làm trò tiêu khiển.

Mặc dù trong truyện chỉ lướt qua, nhưng có thể tưởng tượng được, Lâm Dật đã sống thê thảm thế nào ở trường.

----

Sáng thứ hai, Lâm Hiểu mệt mỏi ngồi lên xe, đợi Lâm Dật cũng lên rồi, cô mới bảo tài xế kéo rèm chắn lên, sau đó lấy từ trong cặp ra bánh quy nhỏ và một chai sữa.

"Cho anh nè, bữa sáng đó, còn mười lăm phút nữa."

Trong nguyên tác, "Lâm Hiểu" thừa hưởng tính khí xấu của Vân Tâm, ngay ngày đầu tiên đi học đã đuổi Lâm Dục xuống xe, bắt cậu tự đi bộ tới trường.

Lâm Dật đành phải đi bộ suốt một tiếng đồng hồ mới đến nơi, dĩ nhiên là bị trễ học.

Sau đó, ngày nào cậu cũng phải dậy từ tờ mờ sáng để đến trường, cho đến khi bác làm vườn nhà họ Lâm không chịu nổi nữa, lén cho cậu mượn xe đạp của con trai mình, tình hình mới đỡ hơn đôi chút.

Hiện tại, Lâm Hiểu chỉ sợ mình đối xử với Lâm Dật chưa đủ tốt, làm sao còn nỡ để cậu tự đạp xe đi học?

Lâm Dật lặng lẽ ăn xong bữa sáng, đúng lúc xe tới trường, Lâm Hiểu vội vàng nhét hết rác vào túi xách của mình, làm như không có gì mà xuống xe.

"Anh à, nếu còn bạn nào bắt nạt anh, nói với em, em đánh cho."

Ở trường, Lâm Hiểu vẫn luôn giả vờ không quen thân với Lâm Dật, cho đến một lần cô thấy hai ba người vây lấy cậu, còn lật sách vở của cậu, xô đẩy cậu.

Khi lại gần hơn, còn nghe thấy tiếng cười nhạo khó nghe.

Ngay cả cô còn không chịu nổi, không hiểu sao Lâm Dật lại có thể bình thản đối diện tất cả.

Lâm Hiểu bước tới, đá lật bàn học của kẻ cầm đầu, tạo ra một tiếng động lớn, sách vở văng khắp nơi.

"Dù sao nó cũng mang họ Lâm, đến lượt mày dạy dỗ à?"

Lâm Hiểu tuy nhỏ người nhưng mặt lạnh giọng lạnh, đầy khí thế khiến cả lớp im lặng hồi lâu.

Tên con trai kia muốn nổi giận, nhưng bị một bạn nam bên cạnh kéo lại, mấy người lẩm bẩm rồi lặng lẽ dọn dẹp bàn, cúi đầu quay về chỗ.

Kẻ dẫn đầu họ Trần, nhà có nhiều hợp đồng hợp tác với nhà họ Tần, nên không dám dễ dàng đắc tội với cô.

Lâm Dật im lặng nhặt lại sách vở của mình, suốt quá trình không nói một lời.

Sau khi quay lại lớp, Lâm Hiểu phát hiện chân mình nhức nhối, nghĩ đến thể chất yếu ớt của mình thì chỉ biết im lặng, cuối cùng đành năn nỉ Tần Vân Tâm cho học Taekwondo.

Tần Vân Tâm đồng ý, còn mời thầy về dạy riêng tại nhà.

Vì vậy Lâm Dật không ít lần nghe thấy tiếng cô hét thảm.

Lâm Dật nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng chỉ xoa đầu cô một cái.

-----

Giờ nghỉ trưa, Lâm Hiểu cầm hộp cơm nhà họ Lâm gửi tới, ngồi ở sân thượng, buồn chán chờ đợi. Cô đang lo Lâm Dật không thấy mảnh giấy mình để lại thì người cuối cùng cũng xuất hiện.

"Còn tưởng anh không thấy chứ."

"Có chút việc bị trễ."

Lâm Hiểu lập tức cảnh giác: "Lại bị tụi nó bắt nạt hả?"

Từ sau lần cô đá bàn, đã lâu không ai dám động tay động chân với Lâm Dật nữa.

"Không có."

Lâm Hiểu nhìn thấy quả táo trong tay cậu, suy nghĩ liền bay xa.

Trong trường, ai có thể đưa táo cho nam chính ngoài nữ chính nữa chứ?

Trước khi lên cấp ba, hai người không có nhiều giao lưu, nhưng tình tiết luôn khiến họ gặp nhau. Nữ chính thông minh, tốt bụng và xinh đẹp, nhiều lần đứng ra giúp đỡ nam chính.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play