[RhyCap] Người Vợ Nhỏ Của Thầy Bùa
Chương 2:không có ai được quyền chạm vào em ngoài anh
Chiều hôm ấy, trời đổ mưa rả rích, từng giọt nước lách tách trên mái gỗ như vỗ về giấc ngủ rừng già. Duy đang nằm nghiêng trên giường tre, ôm gối, tóc ướt sũng vì chạy ra vườn hái rau bị mắc mưa. Cậu sốt nhẹ, má đỏ bừng, môi khô. Quang Anh ngồi bên, tay cầm khăn ấm, chậm rãi lau trán cho em.
Tôi nhìn em ngủ mà lòng quặn thắt lại
Nhỏ xíu như vậy… Lúc tôi nhặt được em cũng co ro thế này. Mười mấy năm trôi qua, em vẫn nhỏ, vẫn nhút nhát, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ướt như con thỏ con lạc đường.
Tôi từng nghĩ… mình chỉ thương em như một đứa em. Nhưng không phải. Không phải từ lâu rồi. Là khi tôi nổi giận vì có thằng trai làng dám chọc ghẹo em. Là khi tôi đỏ mặt chỉ vì em nắm tay tôi lúc trời giông. Là khi em hôn lên mu bàn tay tôi, run run nói:
Nguyễn Quang Anh
Em....em không muốn anh lấy ai khác
Tôi không nói gì từ khi đó
Giờ em đang nằm đây, sốt hâm hấp. Tôi nhẹ nhàng vắt khăn khác, chạm nhẹ lên má em. Tôi ghé sát, nói thật khẽ, như sợ đánh thức em:
Nguyễn Quang Anh
Duy...nghe anh nói không?
Tôi siết nhẹ tay em giọng chừng xuống
Em không trả lời hay động đậy
Chắc còn mệt nên ngủ sâu rồi
Nguyễn Quang Anh
Anh chờ em lớn...
Nguyễn Quang Anh
Chờ em hiểu
Nguyễn Quang Anh
Chờ đến khi em không còn xem anh là anh hai nữa
Nguyễn Quang Anh
Chờ em xem anh như một người đàn ông yêu thương em và em thương lại
Nguyễn Quang Anh
Đến lúc đó anh sẽ giữ em là của riêng mình
Tôi cúi xuống đặt nhẹ nụ hôn lên trán em
Nguyễn Quang Anh
Em là của anh
Nguyễn Quang Anh
Không ai được chạm vào em
Nguyễn Quang Anh
Không ai nói xấu em
Nguyễn Quang Anh
Dù thế gian không chấp nhận
Nguyễn Quang Anh
Anh vẫn giữ em bên mình
Nguyễn Quang Anh
Em hiểu không?
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh...
luồn vào những ngón tay gầy nhỏ xíu
Hoàng Đức Duy
Em...em mơ thấy anh bỏ đi lấy vợ
Tôi khựng lại, đau một chút trong tim. Tôi cúi sát xuống, gần như thì thầm
Nguyễn Quang Anh
Không có đâu
Nguyễn Quang Anh
Em tỉnh dậy đi nghe anh nói nè
Tôi đỡ em ngồi dậy, kéo em tựa vào ngực mình, tay xoa nhẹ lưng em.
Nguyễn Quang Anh
Nghe anh nói cho kỹ nha
Nguyễn Quang Anh
Người ta gửi con gái tới cho anh coi mắt
Nguyễn Quang Anh
Anh từ chối hết
Nguyễn Quang Anh
Anh nói anh có người trong lòng rồi
Hoàng Đức Duy
Là ai dạ anh?
Nguyễn Quang Anh
Người mà hay lụi cụi dưới bếp nấu cơm, người hay đi theo anh như cái đuôi, người hay bị anh la nè
Hoàng Đức Duy
Là...em á hả?
Nguyễn Quang Anh
Chứ còn gì//cười xoa đầu em//
Hoàng Đức Duy
Họ...họ có hỏi tên em không?
Hoàng Đức Duy
Anh trả lời sao
Nguyễn Quang Anh
Anh nói em tên Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Là người duy nhất anh mang bùa hộ mệnh mỗi ngày, người duy nhất anh thương
Nguyễn Quang Anh
Là người anh xem tướng không cần coi ngày
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em gật đầu ngày đó là lễ cưới của anh và em
Em cười khúc khích,đôi mắt long lanh nhìn anh
Hoàng Đức Duy
Anh thiệt là....nói kỳ quá...
Tôi cúi sát hơn,hơi thở chạm vào má em
Nguyễn Quang Anh
Mà là thiệt
Nguyễn Quang Anh
Duy.... làm vợ anh nha
Em không đáp ngay. Chỉ cúi đầu tựa vào ngực tôi, khẽ gật nhẹ. Tôi thấy tim mình như ngừng đập một nhịp. Rồi tôi thở ra thật khẽ:
Nguyễn Quang Anh
Vậy từ nay
Nguyễn Quang Anh
Anh có quyền hôn em,có quyền gọi em là vợ
Nguyễn Quang Anh
Được quyền ghen khi ai đó nhìn em lâu được chưa?
Em nói rất khẽ. Nhưng tôi nghe rõ từng từ, từng nhịp tim đập trong lồng ngực nhỏ bé ấy
Comments
chinry
ủa
2025-05-13
2